Phong Văn lại hoàn toàn trái ngược, thủ đoạn thiết huyết lãnh khốc vô tình, cho dù là kẻ thù hoặc là bạn bè đều cũng là bảo trì tâm thái đề phòng, có thể nói, Phong Văn lúc trước chưa có lĩnh ngộ được chân tình ở đâu, là một người nhân vật tàn nhẫn bất chiết bất khấu.
So đối của tiên mình giữa hai người, khiến Lâm Phong rất là kỳ quái Khảm Phổ với Phong Văn năm đó là như thế nào có thể trở thgành hảo hữu, nhưng nhìn tình cảnh trước mắt, Phong Văn là với Đoan Mộc Khuất Sùng đứng cùng chung nhau, điều này có phải ý nghĩa Phong Văn phải với thân phận của kẻ địch với Khảm Phổ vị lão bạn già gặp lại chứ?
Đương nhiên Khảm Phổ cũng có thể nhìn thấy tình hình có chút không đúng, hơi kinh dị nói:” Phong Văn, tại sao ngươi với Đoan Mộc Khuất Sùng người tâm độc thủ đoạn tàn nhẫn ở với nhau, ngươi có lời nói khó nào ẩn dấu sao?”
“ Không có, ta tự nhiên có nguyên nhân của ta, ngươi thì không cần hỏi nhiều.” Phong Văn lạnh lùng nói.
Khảm Phổ vô cùng không hiểu tại sao Phong Văn đối với bản thân lạnh lùng như thế, cho dù là bản thân đã phi thân Thiên giới từ đó thì cũng không còn gặp qua mặt với Phong Văn, hắn cũng không nên xem bản thân như một người qua đường vậy a?
Đoan Mộc Khuât Sùng âm hiểm cười nói:” Khặc khặc khặc! Không nghĩ tới Khảm Phổ ngươi vẫn luôn tinh minh, không ngờ ngay cả sự thật đơn giản như vậy cũng nhìn không hiểu rõ, Phong Văn là người với ta đứng nhau cùng một bên, nếu như ngươi muốn giết ta, thì phải đem Phong Văn cùng nhau giết mới được!”
“ Ngươi câm mồm! Ta chỉ muốn nghe tự mình Phong Văn nói ra, về phần ngươi, thù hận giữa chúng ta sẽ từng cái tính toán!” Khảm Phổ tức giận nói.
Phong Văn không chút biểu tình nhìn Khảm Phổ rất lâu, chậm rãi mở miệng nói:” Khảm Phổ, ta hy vọng ngươi có thể buông tha cho Đoan Mộc Khuất Sùng lần này, đích thực ta đã từng nợ hắn nhân tình.”
Khảm Phổ trầm mặc thời gian rất lâu, nhàn nhạt nói:” Ta có thể cho ngươi đi. Nhưng Đoan Mộc Khuất Sùng, ta không thể thả!”
“ Sự việc diễn biến tới loại tình trạng hôm nay, là chúng ta đều không muốn nhìn thấy hắn, ta cũng không muốn ở trước mặt ngươi đóng kịch, thật ra tất cả mọi thứ đều là do ngươi mà dựng lên.” Đột nhiên Phong Văn nhìn chằm chằm Khảm Phổ thấp giọng nói.
“ Ngươi nói cái gì? Do ta mà dựng lên? Phong Văn ngươi nói rõ ràng một chút, ta nghe được không hiểu lắm.”
“ Từ sau khi ngươi phi thăng. Ta vẫn luôn đang hận ngươi, tại sao đồng dạng là bước lên con đường tu chân này. Thành tựu của ngươi vẫn là ở trên ta chứ? Đặc biệt là sau khi ngươi có được cái ngọc giản kì đặc kia, tu vị liền một bước đăng thiên, chênh lệch giữa ta thì kéo đến càng thêm xa xôi! Ta thật là vô cùng không phẫn, tại sao ông trời luôn luôn phải cho ta quen biết ngươi?”
“ Nếu như không quen biết ngươi, thì ta sẽ không bởi vì ghen ghét ngươi mới có thể cơ duyên mà mất đi lý trí, hơn nữa cũng sẽ không quen biết Đoan Mộc Khuất Sùng, ta vốn là sẽ không lâm vào trong vũng bùn oán hận này, với phần ta hiện giờ muốn thoát ra cũng không thể làm được. Khảm Phổ nói, rốt cuộc căn nguyên. Có phải là ngươi tạo thành kết quả này?”
Phong Văn đem tích oán nhiều năm áp ức trong chỗ sâu của nội tâm bản thân, một luồng não nhi đều nói ra ngoài, Khảm Phổ bị lời phẫn hận của Phong Văn đối với chính mình chấn động lấy, Phong Văn trước mắt vẫn là đứa hảo hữu chí giao tình đồng tay chân năm đó với bản thân sao? Lực lượng của lòng ghen ghét tại sao lại lớn như vậy. Khiến một người thật tốt biến thành bộ dáng như hiện giờ.
Khảm Phổ rất là đau lòng, trong một khoảng thời gian. Cũng nghĩ ra không ra đáp án gì có thể dùng để trả lời vấn đề của Phong Văn.
Lâm Phong lại nhìn không xuống được, tiến lên nổi giận nói:” Phong Văn, ngươi còn dám nói hôm nay tạo thành các loại ác quả này là Khảm Phổ? Có lẽ ngươi nói ra quả thật khiến người ta khiến ta tin tưởng, thien tư của Khảm Phổ cao hơn so với ngươi là việc thể thể hậu phi, đồng dạng là người tu chân tại sao ngươi thì không từ trên người chính mình tìm kiếm vấn đề ở đâu?”
“ Người giống như ngươi như thế nhìn thấy người khác mạnh hơn bản thân thì oán trời trách người, chỉ nghĩ tại sao bản thân không thể giống người khác vật nhanh chóng đề cao thực lực, tại sao ngươi không nói Khảm Phổ ở trong tu luyện càng thêm dụng tâm hơn so với ngươi chứ? Mỗi một người đều có một phen cơ duyên của chính mình, chỉ qua là cơ duyên của mỗi một người đều không giống nhau mà thôi. Chuyện gì cần hướng về phía rộng rãi mà nghĩ, lòng dạ hẹp hòi là mãi mãi cũng không thể đột phá bản thân!”
Khảm Phổ nhìn lấy vẻ mặt đầy kích động của Lâm Phong. Trong lòng tràn đầy tình cảm kích nói không ra. Phong Văn là hảo hữu duy nhất của bản thân ở Vô Cực Tinh, Khảm Phổ thật sự không muốn với hắn với thái độ địch đối gặp nhau. Lời của Lâm Phong đồng dạng cũng nói ra tiếng lòng của chính mình. Chỉ là không biết Phong Văn có thể tỉnh ngộ lại.
Đoan Mộc Khuất Sùng thấy Lâm Phong phá hoại kế hoạch của chính mình, trong lòng rất là sốt ruột, phải biết rằng, sở dĩ Đoan Mộc Khuất Sùng sẽ gắt gao nắm lấy Phong Văn không buông, nguyên nhân lớn nhất thì chính là Phong Văn là hảo hữu của Khảm Phổ. Có Phong Văn ở trên tay chính mình là bia đỡ tên, Khảm Phổ là không túy ý ra tay với chính mình.
Lời của Lâm Phong mang đến cho rung động rất lớn trong lòng của Phong Văn, thì giống như trong nháy mắt đánh sập tất cả oán khí ngưng kết mà trở thành tự ta phong bế của bản thân. Đúng vậy! bản thân vẫn luôn là bất phẫn với ông trời, đối với thành tựu của Khảm Phổ trong lòng tồn tại ghen ghét, nhưng chưa bao giờ nghĩ qua, thật ra mấu chốt chính thức của vấn đề, ở với tâm thái của bản thân không đủ bình thản.
Đột nhiên Phong Văn ý thức được bản thân vẫn luôn bỏ sót ý nghĩa của tu chân, người tu chân trong lúc hấp thu cuồn cuộn không dứt thiên địa linh khí, thông qua tu luyện công pháp của bản thân chuyển hóa thành năng lượng tự mình cần có, ở trong không ngừng tuần hoàn đề cao tu vị của bản thân.
Làm mọi thứ này nguyên nhân chính là, vì có một ngày nào đó có thể vũ hóa thành tiên, Độ Kiếp phi thăng. Không có tâm cảnh tịnh tâm quả dục như thế nào có thể làm được chứ? Ở nhiều lần lặp đi lặp lại tranh quyền đoạt lợi, trong không ngừng giết chóc, có mấy đứa người tu chân có thể không bị thế nhiễu loạn, vẫn là bảo trì cảnh giới tâm tịnh như nước chứ?
Vốn tưởng rằng lĩnh ngộ được chân tình ở đâu, bản thân hoàn toàn hiểu ra, hoàn toàn là tự mình tưởng rằng mà thôi. Nếu như không thể bỏ xuống tâm kiết để trong lòng đã lâu, Phong