Lâm Diệp khẽ cười nói:” Vi sư cũng là vừa mới thông qua khảo nghiệm, đánh bại người rối cực kì khó quấn, mới vừa từ trong Vũ Thần Tháp ra ngoài thì nhìn thấy Phong nhi ngươi.”
“ Ha ha ha ha! Không nghĩ tới thầy trò hai người các ngươi tốc độ tu luyện không chỉ đủ nhanh, ngay cả thời gian thông qua khảo nghiệm cũng cực kì giống nhau, đúng không hổ danh là một đôi thầy trò tốt a!” Mạc Vũ Hồn cười lớn nói.
Lâm Phong nhìn Mạc Vũ Hồn , hỏi:” Mạc lão gia tử, tu vị hiện giờ của thầy trò chúng ta có phải có thể đi xông đãng Thiên giới? Lão nhân gia ngài sẽ không cản trở nữa chứ?”
Mạc Vũ Hồn nghe vậy thở dài nói:” Người thanh niên luôn muốn đi lịch luyện một phen, hảo nam nhi chí tại tứ phương, cho các ngươi theo lão già này cùng nhau tĩnh tu, quả thật là có chút làm khó các ngươi. Cũng tốt, Lâm Phong, Lâm Diệp thầy trò các ngươi nghe cho tốt! Cho dù các ngươi sau này phải đi chỗ nào xông đãng, có một người là nhất định không thể đi trêu chọc.”
Lâm Phong không hiểu rõ nói:” Chẳng lẽ ở trên Thiên giới còn có nhân vật khiến Mạc lão gia tử ngươi cũng cảm thấy khó giải quyết sao? Người này rốt cuộc là ai, Mạc lão gia tử ngươi mau nói.”
Lâm Diệp cũng với dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Mạc Vũ Hồn, mong chờ đáp án của Mạc Vũ Hồn.
“ Người này tên là Sở Hóa Vi, tu vị cao thâm khó lường, làm người lãnh khốc vô tình, si mê với luyện khí một đạo, là luyện khí đại sư đỉnh đỉnh đại danh của Thiên giới.” Mạc Vũ Hồn chậm rãi nói.
“ Một người tu chân say mê với luyện khí chúng ta cũng không cần thiết đi trêu chọc hắn, Mạc lão gia tử, lời dặn dò cùa ngươi ta và sư phụ ta sẽ nhớ kỹ, còn có chuyện gì khác đặc biệt sắp xếp chúng ta chú ý không?” Lâm Phong thấp giọng nói.
“ Ngươi chỉ biết không đi chọc hắn, nhưng hắn cũng không nhất định dễ dàng chịu buông tha cho ngươi. Đừng nói cái khác, đơn giản chỉ là vũ khí của ngươi cho Sở Hóa Vi nhìn thấy, hắn thì sẽ không dễ dàng cho ngươi rời khỏi.” Mạc Vũ Hồn trầm giọng nói.
Lâm Phong kinh ngạc nói:” Mạc lão gia tử ngươi có thể nhìn thấy Ma Thần Khí của ta giấu trong cơ thể sao?”
Mạc Vũ Hồn không cho là đúng nói:” Ta lão nhân gia không chỉ có thể nhìn thấy vũ khí của ngươi, với lại còn có thể nhìn thấy một luồng lực lượng cực kì cường đại lưu động trong cơ thể ngươi, giả sử có ngày, thật không biết tiểu qua nhi ngươi này sẽ có thành tựu lớn bao nhiêu, tuyệt đối có hy vọng sẽ vượt qua lão nhân gia ta!”
“ Rốt cuộc ngươi là như thế nào làm được? Chẳng lẽ mắt của Mạc lão gia tử ngươi có năng lực nhìn xuyên thấu mọi thứ? Cái này cũng là quá không thể tưởng tượng được chứ?” Lâm Phong không hiểu nói.
“ Chỉ cần ngươi có thể tu luyện đến cảnh giới hôm nay như ta , tiểu qua nhi ngươi cũng có thể làm được, ta cũng không phải dùng con mắt để nhìn ngươi, mà là dùng năng lực cảm ứng của tâm nhãn trên Tiên thức đi nghe, hiện giờ đối với ngươi mà nói, có thể ngươi vẫn nghe không được hiểu rõ. Đừng nóng lòng, chỉ cần ngươi tiếp tục tu luyện xuống. Một ngày nào đó ngươi sẽ lý giải.” Mạc Vũ Hồn cao thâm khó lường nói.
Lâm Phong gật gât đầu, cam chịu lời nói của Mạc Vũ Hồn. Hơi dừng lại một chút, Lâm Phong đột phát kì nghĩ:” Đúng rồi, Mạc lão gia tử, Hồ Tầm Tích này có phải đúng là có năng lực thần kì, có thể tìm được người hình ảnh mà trong lòng mình nghĩ chứ?”
Mạc Vũ Hồn nghe vậy cười nói:” Lâm Phong tiểu qua nhi. Bản thân ngươi đứng ở bên hồ thử một chút không hiểu chưa? Lời nói trong miệng của người ta dẫu sao là tai nghe không có thật, sự việc không tận mắt chứng kiến, là không đủ mà tin tưởng.”
Lâm Phong sau khi nghe xong lời nói của Mạc Vũ Hồn, nhanh bước chạy đến bên Tầm Tích Hồ, nhắm chặt hai mắt đem tất cả tâm thần của chính mình đều đắm chìm trong đảo ảnh của chính mình trong hồ, trong lòng nghĩ tới đều là khuôn mặt cười âm thanh của Mộ Dung Nhược Tuyết.
Ngay ở lúc Lâm Phong toàn thần chăm chú nghĩ Mộ Dung Nhược Tuyết, đảo ảnh ánh xạ của Lâm Phong trong Tầm Tích Hồ xảy ra biến hóa, ba quang lân lân của hồ nước nhẹ trôi rung động, Mộ Dung Nhược Tuyết đang xếp chân ngồi ở trong ngọc giản, bộ dáng nhắm mắt tu luyện xuất hiện trong Tầm Tích Hồ.
Lúc này Lâm Phong giống như cảm ứng được biến hóa đảo ảnh của chính mình vậy mở hai mắt ra. Lập tức nhìn thấy một màn thần kì trong Tầm Tích Hồ, thẳng đến giờ phút này Lâm Phong mới tin tưởng, thì ra người tu chân kia không có nói dối, Tầm Tích Hồ quả thật là có năng lực thần kì tìm người.
Lâm Diệp và Mạc Vũ Hồn từ đầu đến cuối đứng ở một bên, cũng không có nhìn thấy bất cứ biến hóa của Tầm Tích Hồ, đảo ảnh của Lâm Phong trong hồ vẫn là một. Đương nhiên, hai người bọn họ cũng sẽ không biết trong lòng Lâm Phong nghĩ là ai.
Lâm Phong mặt đầy vui mừng xoay người qua, hướng về phía Mạc Vũ Hồn và Lâm Diệp hai người nói:” Là thật! Ta nhìn thấy người trong lòng ta nghĩ, Tầm Tích Hồ quả nhiên danh bất hư truyền!”
Thầy trò Lâm Phong cáo biệt Mạc Vũ Hồn, lại một lần nữa trở về Vân Thương thành, nhưng khiến bọn họ không thể tưởng tượng là, một tin tức liên quan đến Khảm Phổ truyền đến trong tai bọn họ.
Khảm Phổ ra tay giết chết một thủ hạ đại nhân vật của Diễm Đế- - Kinh Kì! Măc dù nguyên nhân chết chính thức của Kinh Kì là Nguyên Anh chính mình tự nổ mà chết. Nhưng sau khi trải qua một phen rất nhiều người dùng giải thích của chính mình châm dầu vào lửa đối với việc này, đột nhiên Kinh Kì lắc thân biến đổi, trở thành một người nhân vật anh hùng đỉnh thiên lập địa, chiến đấu liều chết với Khảm Phổ.
Đương nhiên Lâm Phong sẽ không tin tưởng đầu đuôi sự việc từ miệng những người tu chân này nói, Khảm Phổ một lần nữa trở về Thiên giới phục thù cũng là tính khả năng rất lớn, nhưng với một số lý giải của Lâm Phong đối với Khảm Phổ, nếu Khảm Phổ đã muốn phục thù giết người, thì sẽ không đem sự việc làm tới lớn như thế. thực lực của Khảm Phổ thì Lâm Phong rất rõ ràng. Nếu như Kinh Kì kia là người lợi hại như mọi người nói. Ở dưới sự hai cường gặp nhau, đánh một trận quyết đấu kinh thiên động địa cũng không phải là không thể.
Nhưng điểm quan trọng nhất là. Nếu hai người đã là cao thủ có thể xưng đứng đầu ở trên Thiên giới, với nhân vật lợi hại như Diễm Đế, không có lý do sẽ trừng to mắt nhìn trợ thủ đắc lực của chính mình bị Khảm Phổ giết chết, mà mặc kệ không hỏi, thậm chí thả cho Khảm Phổ tự do rời khỏi. Mà không nói Khảm Phổ đánh cắp Vô Tự Thiên Thư bảo vật của