Bên trong Sơn miếu, cùng các sơn miếu khác trên đại lục không có cái gì bất đồng, một pho tượng phật lớn, phía trước pho tượng là một lư hương. Mặt trên lư hương còn có khói hương đang bốc lên.
Thân mình Lâm Phong lập tức hạ xuống, nhanh chóng dựa vào cạnh tường.
"Đông~"
Cửa chính sơn miếu đóng lại thật mạnh. Trong sơn miếu lập tức trở nên tối om, thấy rõ ánh sáng màu đỏ của khói hương bốc lên khác thường.
“Tiểu tử ngươi rất là thông minh a, không sai, so với người của vài thế hệ trước tốt hơn nhiều!"
Một tiếng nói già nua trầm trọng từ bên trong tượng Phật truyền ra, thân mình Lâm Phong lập tức lùi ra trước cửa, trên tay gắt gao nắm chặt thiết côn. Vị trí này đối mặt tượng Phật tương đối là nơi an toàn nhất, hơn nữa hai bên Lâm Phong không có thứ gì, tránh né cũng dễ dàng hơn.
" Ha ha, tiểu tử, tốt lắm, cực thông minh!"
Tượng Phật chậm rãi chuyển động, lại có thể từ trên Phật đài đi xuống. Lâm Phong hai tay nắm thiết côn ôm ở trước ngực, kinh hãi nhìn thấy tượng Phật sống lại.
“Tiểu tử, không cần khẩn trương như vậy, ta là bảo hộ giả của Lâm gia các ngươi, cũng là người phụ trách khảo nghiệm đệ tử của Lâm gia!"
Tượng Phật tiếp tục hướng phía trước đi tới, thời điểm tượng Phật muốn gần sát tới Lâm Phong, Lâm Phong đột nhiên nhảy đến một bên, thiết côn trên tay cũng hung hăng đánh ra ngoài.
Thiết côn bay về phía đầu của tượng Phật, tượng Phật nhìn như rất nặng vừa mới nhấc tay liền đem thiết côn Lâm Phong vứt ra nắm chặt trên tay “Tiểu tử, ngươi rất cảnh giác, tốt lắm, ân, thiết côn này rất rắn chắc!"
"Trả lại cho ta!"
Vũ khí bị đoạt, Lâm Phong trong lòng nhất thời lo lắng, lập tức đánh móc sau gáy.
“Tiểu tử, ngươi vẫn còn nôn nóng!"
Một bàn tay to đột nhiên bắt lấy áo da thú của Lâm Phong, đầu phật thật lớn không lay động, thiết côn của Lâm Phong bị hắn bắt lấy trong tay.
“Tốt lắm, tiểu tử, đừng giãy dụa, khảo nghiệm của chúng ta phải bắt đầu, chúc ngươi hảo vận!"
Tượng Phật dùng sức rung chuyển Lâm Phong đang kịch liệt giãy dụa trên tay, hiện tại biểu hiện của Lâm Phong càng giống một đứa bé mười tuổi bình thường, trên tay tượng Phật giương nanh múa vuốt, hận không thể cắn nát tượng Phật.
Tượng Phật từ trên Phật đài đi xuống, các hòn đá thong thả hướng hai bên dời đi, lộ ra một khe hở tản mát ra bảy sắc hào quang, Lâm Phong quên cả giãy dụa, kinh ngạc nhìn phiến đất trống kia.
“Tiểu tử, phía dưới sẽ phải dựa vào chính ngươi, hắc hắc!"
Tượng Phật đột nhiên lấy một tay đẩy Lâm Phong vào khe hở của bảy sắc hào quang, đầu óc mê muội bên tai Lâm Phong chỉ còn lời chúc phúc cuối cùng của tượng Phật mặt khác cái gì cũng không biết.
***
Bên trong bảy sắc hào quang là một loại cảm giác mịt mù, Lâm Phong không biết mình đang ở nơi nào, hắn cũng không biết bị vây ở hoàn cảnh này đã bao lâu, lúc sau mở to mắt trước mắt đều là bảy sắc hào quang, thân thể cũng phảng phất như bị vây bên trong một mảng nước ấm, bốn phía đều là mềm mại, tay chân đều có thể chuyển động nhưng là không thể di động xung quanh.
Trong hoàn cảnh này, ngoại trừ trầm mặc vẫn là trầm mặc, Lâm Phong không biết thời gian qua bao lâu, rốt cục hắn chịu không được, lớn tiếng quát to “Có người không? Đây là nơi nào?"
"Oanh long long~"
Âm thanh của Lâm Phong tựa như một tiếng sấm lớn nổ trong không gian yên lặng, bốn phía bảy sắc hào quang cũng không quay về mà toàn bộ đều điên cuồng hướng tới trong cơ thể Lâm Phong chuyển động.
"A, không muốn!"
Bảy sắc hào quang giống như một cây kim chạy vào trong cơ thể Lâm Phong, cái loại cảm giác giống như kim đâm rất đau đớn, đặc biệt là toàn thân xung quanh đều có cảm giác đau đớn làm cho Lâm Phong kêu gọi đầu hàng có chút run rẩy.
Cây kim còn tiếp tục chui vào trong cơ thể Lâm Phong, loại cảm giác sờ không được nhưng lại rất chân thật có thể cảm nhận được sự đau đớn làm Lâm Phong có cảm giác sống không bằng chết, hắn căn bản không thể ngăn cản loại đau đớn này, chỉ có thể không ngừng kêu gào.
Thời gian chậm rãi trôi qua nửa canh giờ.
Lâm Phong đã hoàn toàn không có suy nghĩ, lúc trước hắn còn hận chính mình vì cái gì không thể hôn mê. Thời gian trôi qua, sau một lúc phải chịu cảm giác vô cùng đau đớn Lâm Phong đã chết lặng, trong lòng hắn hiện tại là một mảng trống rỗng.
Ước chừng một canh giờ, toàn bộ bảy sắc hào quang đều đã tiến vào trong cơ thể Lâm Phong, lúc này Lâm Phong, chỉ cảm thấy trong cơ thể giống như quay cuồng trong nước sôi, cả thân thể cũng không thuộc về mình khống chế.
Thời gian chầm chậm trôi, Lâm Phong trong cơ thể quay cuồng cũng càng lúc càng lớn. Từ trong bụng, trên cánh tay, trên đùi, hiện tại cả thân thể trừ làn da bên ngoài Lâm Phong đều có cảm giác chúng nó quay cuồng.
Sau khoảng hai canh giờ, cảm giác quay cuồng rốt cục bắt đầu bớt đi, chẳng qua Lâm Phong kinh ngạc phát hiện bên ngoài thân thể hắn giống như có một cây búa dùng sức gõ lên thân thể.
Cảm giác quay cuồng rốt cục biến mất, nhưng là cảm giác cây búa gõ lên lại càng ngày càng rõ ràng, hơn nữa không chỉ có bên ngoài cơ thể mà trong cơ thể cũng bắt đầu xuất hiện loại cảm giác này. Thậm chí, Lâm Phong cảm giác chính mình nghe được tiếng cây búa ‘đông đông’ đánh trên thân thể mình.
Con mắt của Lâm Phong chậm rãi nhắm lại, cảm giác cây búa chuy kích cũng thực đau đớn, chẳng qua do đã trải qua đau đớn vì bảy sắc hào quang tràn vào thân thể nên đau đớn hiện tại đã không coi là cái gì. Nhưng là nếu có người nhìn thấy trên mặt bé nhỏ của Lâm Phong bởi vì đau đớn không ngừng rung động thì sẽ cảm nhận được quá trình đau khổ đến như thế nào.
Lâm Phong đã không để ý đến thời gian, hắn căn bản không biết qua bao lâu loại cảm