Lâm Phong lập tức rút ra thiết côn trong tay tượng đá, nhanh chóng với Thiên Hồng thương hợp lại cùng nhau, đã không có thời gian, nếu như Lâm Phong không thể ở trước khi Hình Khôn tìm thấy bản thân, đem Thiên Hồng thương với thiết côn màu xanh dung hợp, như vậy tình cảnh của Lâm Phong thì sẽ rất nguy hiểm.
Lúc này cho dù Lâm Phong là tâm thần hay là thân thể đều vô cùng mệt mỏi, với Hình Khôn một đám người tu Yêu chién đấu khiến bản thân lâm vào xa luân chiến, nhưng hiện giờ vẫn là không phải lúc có thể nghỉ ngơi, nhìn Thiên Hồng thương ở trước mắt phát ra quang mang cường liệt, Lâm Phong biết, cũng nhanh thành công.
Thiết côn màu xanh rất nhanh liền dung vào trong Thiên Hồng thương, hồng quang bắn ra bốn phía dần dần lờ mờ xuống, thẳng đến hoàn toàn biến mất, Lâm Phong cẩn thận nhìn Thiên Hồng thương một cái, ở trên hai đầu thương của Thiên Hồng thương, đều có một ánh huỳnh quang màu vạng nhạt bám vào trên này, không biết có tác dụng đặc biệt gì không.
Đối với các biến hóa khác thì không có, hoàn toàn với hình dáng ban đầu của Thiên Hồng thương không có khác nhau gì, Lâm Phong thử đưa vào một ít Ma Huyết năng lượng cảm ứng một cái, không khỏi mừng rỡ.
Vị trí ba món Ma Thần Khí tàn kiện còn lại rõ rõ ràng ràng lộ tượng ở trong đầu của Lâm Phong, Lâm Phong biết, hiện giờ chỉ cần hỏi một chút Ma Thần Khảm Phổ như thế nào vận dụng lực lượng Thiên Hồng thương, mới có thể đem ba món Ma Thần Khí tàn kiện còn lại hấp dẫn qua.
Hơi thở của Hình Khôn đã bức gần tới chỗ đứng của Lâm Phong, đồng thời âm thâm nổi điên của Hình Khôn cũng truyền qua tới.
“ Lâm Phong! Ngươi chạy không thoát, ta khuyên ngươi hiện giờ tốt nhất giao ra Tiên khí bảo vật trên người ngươi, có lẽ ta sẽ cho ngươi được chết một cách thoải mái một chút. Nếu không, chắc chắn ngươi chết cực kì khổ không thể tả nổi!”
Lâm Phong cất cao giọng nói:” Thứ ta muốn tìm đã tìm được, HÌnh Khôn ngươi từ từ đuổi ta đi! Ta thì không phụng bồi trước!” Nói xong Lâm Phong lập tức hết tốc lực rời khỏi chỗ cũ, khắc từ một cái thông đạo khác bay hướng ra**ngoài động.
Tiếng nổi giận của Hình Khôn ở sau lưng không ngừng kêu rống như dã thú vậy, theo Lâm Phong dần dần tăng tốc bay lượn, tiếng của Hình Khôn càng ngày càng nhỏ. Thẳng đến hoàn toàn không nghe được.
Lâm Phong không dám chút dừng lại, hiện giờ bản thẩn trạng thái bất lợi nếu như bị Hình Khôn ngăn cản, như vậy hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Cho dù bản thân miễn cưỡng có thể chạy thoat, cũng thoát không được xa.
Nghĩ tới đây, Lâm Phong chọn một nơi đồi núi tương đối bí ẩn, đem thân thể của chính mình che giấu ở trong bụi cây tùng dày đặc, phong bế hơi thở trên người lặng lẽ điều chỉnh lên.
Cái gọi là phúc đến thì ít đến họa vô đơn chí, thì ở lúc Lâm Phong tưởng rằng bản thân đã an toàn, một sự việc càng bất lợi đối với Lâm Phong mà nói lại phải xảy ra.
Các người tu chân ở các đường Vô Cực Tinh đến đuổi giết Lâm Phong, tộc nhân Kỳ Lân tộc đã bị Phục Tịch phái người chỉ dẫn. Mời đến trong động phủ Kỳ Lân tộc, thương nghị lộ tuyến và phương pháp như thế nào đuổi giết Lâm Phong.
Phục Tịch ngạo nghễ quét mắt nhìn mọi người, thấp giọng nói:” Các vị đạo hữu ở đây, có ai biết vị trí chính xác hiện giờ của Lâm Phong không?”
Mọi người cùng nhìn nhau, không có ai có thể trả lời Phục Tịch, bởi vì cho dù là chi lưu mạnh như Thái Hư phái Lương Thiện, với tu vị Độ Kiếp kỳ cuối cũng chỉ có thể dùng linh thức truy tìm ở phạm vị hơn vạn dặm phương viên mà thôi. Ở Vô Cực Tinh có trên đại lục khu vực rộng lớn như vậy mà nói, phạm vi hơn vạn dặm thì đến cả một phần một trăm của đại lục Vô Cực cũng không được, muốn tìm Lâm Phong đương nhiên là vô cùng khó khăn.
Vì vậy Phục Tịch mới như thế hỏi mọi người. Thì chính là bởi vì Phục Tịch có tuyệt đối nắm chắc có thể tìm được Lâm Phong, tu vị cường đại của Cửu Chuyển Hỗn Thế Yêu vương. Có thể sử dụng Tiên thức dễ dàng quét hết tất cả vị trí ở đại lục Vô Cực mà sẽ không bỏ sót.
Lúc trước chưa tìm thấy Lâm Phong. Chính là bởi vì Lâm Phong trốn trong ngọc giản, ngọc giản là bảo vật Cơ Trẫm để lại truyền thừa Ma Thần Độn công pháp, mặc dù không có uy lực không có lợi hại gì, nhưng chỉ cần ngươi đi vào trong đó. Không có Tiên giới cao nhất như Diễm Đế, tu vị cao thâm Chích Ma Quân là tuyệt đối không thể nhận thấy được.
Ngạo Thế môn thiếu môn chủ Tạ Phàm chắp tay nói:” Không biết Phục Tịch đạo hữu có biện pháp tốt nào khác có thể tìm được Lâm Phong chứ? Bọn ta rửa tai lắng nghe cao kiến của Phục Tịch đạo hữu.”
Mọi người cũng là cùng nhau phụ họa, hy vọng Phục Tịch có thể nói ra một thượng sách tuyệt hảo.
“ Thật ra rất đơn giản, bởi vì ra có thể tìm đucợ vị trí của Lâm Phong, hoặc có thể nói ta đã biết hiện giờ đang ở nơi nào.” Phục Tịch lạnh nhạt nói.
Sớm ở lúc Lâm Phong vừa mới từ trong ngọc giản đi ra, Phục Tịch thì đã nhận ra được hơi thở của Lâm Pong ở đâu. Chỉ là lúc đó Phục Tịch bởi vì phải với bạn già Tiết Yến ở Thiên giới truyền âm. Cho nên không có đi tìm phiền toái với Lâm Phong.
Hiện giờ có nhiều người tu chân như thế có thể giúp bản thân đối phó với Lâm Phong, Phục Tịch cũng vui vẻ nhàn hạ. Chỉ cần Tiết Yến vừa đến, lập tức thì có thể động thân đi đối phó Lâm Phong. Bí mật của Vô Tự Thiên Thư tuyệt đối Lâm Phong biết, chỉ cần có thể bắt được hắn, không sợ hắn không chịu nói ra.**cầu sẽ khiến Lâm Phong đem toàn bộ bí mật biết được liên quan đến Vô Tự Thiên Thư nói cho bản thân biết.
Phục Tịch mặt hướng về phía mọi người trầm giọng nói:” Không giấu các vị đạo hữu, ta đã biết Lâm Phong hiện giờ đang ở chỗ nào, chỉ là vướng một vị bạn già chưa có đến, cho nên tạm thời chờ đợi thêm một chút.”
“ Như vậy sao được? Nếu như cho Lâm Phong tiểu tử kia chạy, lại muốn đuổi hắn thì không có dễ dàng như vậy!”
“ Đúng vậy! Cái gọi là tận dụng thời cơ mất đi là không đến nữa, một khi cho Lâm Phong lại lần nữa chạy thoát, đuổi lên cũng sẽ phiền toái rất nhiều.”
Mọi người nhao nhao nói, Phục Tịch cũng không phải là không nghĩ tới vấn đề này, nhưng Tiết Yến chậm chạp chưa đến, nếu là ở như thế chờ xuống, Lâm Phong lần nữa ẩn giấu lên cũng không phải là không có khả năng. Đến lúc đó, bản thân đã có thể hối hận không kịp.
“ Nếu ý nguyện của mọi người kiên định như vậy, thì ta dẫn đường ọi người, đi tìm Lâm Phong đáng ghét kia!” Phục Tịch trầm ngâm nói.
Tạ Phàm và Lương Thiện nhìn nhau cười, mục đích đã đạt được, xem ra muốn