Có thể nói, đạo tặc đúng là một nghề kiếm tiền nhanh.
Sau vài ngày, La Mông thống kê lại chiến lợi phẩm một lần thì thấy tổng cộng có hai trăm đồng vàng, hai nghìn đồng bạc, và một số lượng lớn tiền đồng.
Ngoài ra có khoảng mười cuộn vải dùng để chuẩn bị sào huyệt. Thêm sáu con dao găm sắc bén. Năm cái bao bằng da trâu, một quyển những kỹ năng cơ bản của đạo tặc. Một quyển độc dược, một cái rương nhỏ chứa đầy độc vật và một số dụng cụ chuyên dụng chuyên dùng để nạy khóa. Những thứ này có thể nói là rất tốt.
Nếu không phải sợ bị người khác nhận ra, La Mông thậm chí muốn lấy hết những thứ đó về. Nhưng lấy được mấy thứ này cũng đủ cho hắn hài lòng.
Cho dù là chính mình tiêu diệt con mồi hay là tiền tài thì cũng không thể nhanh như vậy. Hơn nữa từ những ghi chép rồi hợp đồng thì giết chết chúng với hắn không có gì phải khúc mắc. Giết chết chúng chẳng có gì phải tổn đức.
Chỉ có một chút khiến cho La Mông không được tự tin đó là số hàng hóa và tiền này cũng không thể dùng được bởi vì nó quá lộ liễu.
Trong lúc La Mông đang suy nghĩ thì ở một chỗ nào đó, vị mục sư thanh niên trong trấn Lý Tạp đang cùng với quan thuế vụ nói chuyện với nhau.
- Thật là khốn kiếp! Chẳng phải ma pháp sư không thích chõ mồm vào việc của người khác hay sao? Không ngờ một vị ma pháp sư lại ra tay với đám đạo tặc rồi còn cướp sạch mà không sợ đánh mất thân phận. Người đó đúng là người điên. - Mục sư Đặc Ni Tư mắng, không còn có sự đoan chính như lúc giảng đạo.
Vị quan thế vụ trung niên ngồi đối diện với gã thì trầm ổn hơn, lạnh lùng cười nói:
- Ngươi đang lo lắng cái gì? Lo lắng chuyện những vật phẩm mà ngươi ủy thác cho chúng xử lý bị giáo hội phát hiện? Đừng có nói với ta rằng ngươi để lại chứng cớ ở chỗ đám đạo tặc đó. Nếu vậy thì ngươi quá mức ngu xuẩn.
- Ngươi? - Mặt của Mục sư Đặc Ni Tư đỏ lên, đứng dậy. Suy nghĩ một chút, y lại ngồi xuống rồi cười lạnh:
- Đừng nghĩ rằng người có thể đứng ngoài chuyện này. Không riêng gì chuyện La Mông ngươi có tham dự. Mà thực là ngại quá. Những giấy viết tay mà ta lưu cũng thuận tiện nói ra hết những ý của ngươi rồi.
Nghe nói như vậy, Ba Tạp Ti ngẩn người, rồi lập tức nổi giận:
- Ngươi có phải là thằng ngu hay không? Sao lại lưu lại cho người khác thấy nhược điểm của mình? Đầu óc của ngươi có phải toàn bằng nước hay không? - Nếu như nói lúc đầu, gã còn có một chút thái độ chờ xem kịch vui thì bây giờ chỉ biết thở hổn hển.
- Đúng! Ta thừa nhận là ta để lại nhược điểm trong tay đối phương đúng là một chuyện ngu xuẩn. Nhưng ta cũng không nghĩ việc cho ngươi vào đó là ngu xuẩn. nếu như ta đoán không nhầm thì ngươi vốn định không thừa nhận đúng không? Nếu số thư đó mà rơi vào tay người khác không có quan hệ với ngươi thì chắc chắn ngươi sẽ ném đá xuống giếng với ta đúng không? - Mục sư Đặc Ni Tư nói một cách lạnh lùng.
Nét mặt của Ba Tạp Ti lập tức cứng lại rồi tươi cười nói:
- Làm sao có chuyện đó. Lần giao dịch trước, cả hai chúng ta đều thu được lợi. Lần này đối phó với La Mông, xem như hai chúng ta cùng hợp tác, làm sao có chuyện ném đá xuống giếng?
- Có phải không? Nói vậy thì theo ngươi chúng ta phải làm gì bây giờ? Chúng ta không tìm được thư ở đó. Chẳng lẽ bị tên ma pháp sư điên kia lấy đi? - Đối với ma pháp sư, thực sự mục sư Đặc Ni Tư có chút sợ hãi.
Ba Tạp Ti lắc đầu:
- Cũng không biết. Vị ma pháp sư đó lấy chúng làm gì? Toàn bộ số giấy tờ ở chỗ bọn đạo tặc đó cũng không có dấu vết bị đốt. Ta nghĩ rằng có khả năng vài thứ đã bị hủy trong lúc họ đánh nhau.
- Hy vọng như thế. - Mục sư Đặc Ni Tư nói xong:
- Đáng tiếc! Nếu không có tên ma pháp sư đó thì hôm nay tên La Mông đã thực hiện vụ làm ăn với đám đạo tặc kia. Đúng là đáng tiếc.
- Coi như chúng may mắn. Nhưng sau này sẽ còn cơ hội. - Ba Tạp Ti cắn răng nói. Gã chỉ nghĩ may mắn nhưng lại không ngờ được chuyện này là do hai gã thiếu niên gây ra.
Thời gian một ngày nhanh chóng trôi qua.
Ngày hôm sau, đại hội nơi quảng trường được tiến hành vào đúng tám giờ. Người tham dự bao gồm toàn bộ những cư dân chính thức trên trấn, đám quan viên và những kẻ thân tín của Nam Tước đại nhân. Mà đám nhân viên thần điện cùng với mục sư Đặc Ni Tư và tiểu thư Ngả Lỵ Ny cũng tham dự.
Thái độ của cư dân trấn đối với đại hội hết sức coi trọng. Mỗi lần mở đại hội, gần như tất cả dân trấn từ mười sáu tuổi trở lên đều dừng mọi hoạt động rồi tới quảng trường.
Mà đại hội mỗi thàng một lần, ngoại trừ việc nói những thu nhập từ thuế trong một tháng qua còn có một số chuyện hay tội ác kinh người cũng được thông báo. Sau đó, là sự trừng phạt nghiêm khắc đối với những kẻ phạm tội.
La Mông và Pháp Phí lúc này cũng tới mười sáu tuổi cho nên đây là lần đầu tiên tham dự. Mặc dù tâm lý không được thoải mái, chỉ có thể ngồi ở rất xa mà nghe thôi.
Quảng trường của trấn Lý Tạp cũng tuân theo thói quen bị kín quảng trường ở các lãnh địa của quý tộc khác. Ngoài trừ con đường đi ra ngoài, xung quanh quảng trường là một bức tường bao bọc kín mít, cửa có người gác. Nếu người nào không đủ tư cách thì sẽ bị cản lại.
Vầng thái dương đã lên rất cao, tỏa ra ánh nắng ấm áp xuống bên dưới. Chờ sau khi đại hội diễn ra xong cũng coi như là vượt qua chuyện này. La Mông cảm thấy yên tâm nhìn những người ngồi trên đài mà cười lạnh.
Mặc dù bản thân hắn lúc này có rất nhiều chứng cớ nhưng lại không thể lấy ra để gây khó dễ. Đó là do địa vị cách quá xa. Đối với người thuộc tầng lớp thấp mà nói thì chỉ cần chứng cớ. Nhưng với những người thuộc tầng lớp trên thì không chỉ có chứng cớ mà còn