Đối với khoản nợ với Kiệt Pháp, La Mông không muốn gặp trực tiếp nên nhờ công hội mạo hiểm thay mặt, trả lại ba trăm đồng tiền bạc. Mặc dù con số ba trăm đồng bạc có thể nói là nhiều nhưng cũng không sao. Sau khi đã rửa tiền, hắn hoàn toàn có thể lấy ra một ngàn kim tệ mà không bị người khác hoài nghi.
Đến lúc này, toàn bộ nợ nần của hắn đã được trả hết.
Trấn Lý Tạp. Quan thuế vụ Ba Tạp Ti với sắc mặt âm trầm đi rất nhanh tới thần điện nữ thần nông nghiệp. Trên đường đi, tất cả mọi người thấy sắc mặt của y, nếu có ý định nịnh bợ thì đều bị y chẳng hề khách khí dậy ột bài học. Nguyên nhân thì có rất nhiều, từ hàm răng của đối phương dính rau quả cho tới màu sắc của quần áo cũng biến thành lý do.
- Mục sư Đặc Ni Tư! - Sau khi bước vào thần điện, quan thế vụ tháo mũ xuống rồi hành lễ:
- Ta có một số việc muốn nói chuyện riêng với ngài.
Mục sư Đặc Ni Tư nở nụ cười chuẩn mực nói:
- Được thôi! Như ngài mong muốn thưa tiên sinh Ba Tạp Ti. - Gã làm một động tác mời.
Trong một căn phòng nhỏ bên cạnh thần điện, Ba Tạp Ti cẩn thận khép cửa phòng sau đó xoay người mà lên tiếng với giọng âm trầm:
- Đặc Ni Tư! Cái thằng nhãi con La Mông đã trả hết nợ. Hắn không biết tìm ở đâu ra một ông chú để lại cho hắn một số tài sản lớn. Hắn có tiền. Ta nghe Ba Lợi của công hội mạo hiểm nói vậy.
Đặc Ni Tư ngẩn người, cơ mặt hơi giật giật. Gã suy nghĩ một chút rồi gầm lên giận dữ:
- Thật không? Có tiền là có thể có được tư cách ở lại thành A Phổ Tư một cách hợp pháp. Nơi đó không phải là trấn Lý Tạp, không phải là địa bàn của chúng ta. Chúng ta không làm gì được hắn. Phải bắt hắn trở về mới được.
Ba Tạp Ti cũng gào lên:
- Cái tên Ba Ân Nhĩ chết tiệt không ngờ lại dám dẫn La Mông tới A Phổ tư. Lần sau, đội buôn của gã trở lại đây, ta phải rút tận gốc của gã. Ta phải cho gã biết, có tội với Ba Tạp Ti ta thì đừng mong buôn bán ở trấn Lý Tạp.
Đặc Ni Tư nói một cách lạnh lùng:
- Ba Tạp Ti! Bạn của La Mông ở đây vẫn còn có Ni Khắc và Pháp Phí. La Mông vì muốn trị thương cho Ni Khắc nên mới nợ Kiệt Pháp một khoản tiền lớn. Hắn là người trọng tình cảm, ngươi nên tới gây rắc rối với những người đó. Lại còn vợ chồng chủ quán trọ Mặc Đặc, ngươi cũng có thể tới đó gây rắc rối. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ là chỉ cần làm cho chúng đau khổ là được, phải làm cho chúng kêu than gọi La Mông quay trở lại.
Ba Tạp Ti nhìn Đặc Ni Tư rồi cười lạnh:
- Đặc Ni Tư! Ngươi bảo ta đi làm kẻ ác hay sao? La Mông là người không có gia đình. Hắn ở trên trấn không có gốc rễ. Nhưng Mặc Đặc thì lại khác, hắn là em của quan tư pháp Gia Luân. Thậm chí Pháp Phí lại còn hơn thế, cha của y từng là tiểu đội trưởng, chết trận vì lĩnh chủ. Ta không hy vọng làm điều đó rồi sau đó bị Nam tước đại nhân đuổi khỏi cái ghế quan thuế vụ. Dù sao, La Mông cũng là dân của trấn Lý Tạp, nếu hắn lấy được quyền cư ngụ hợp pháp ở A Phổ Tư thì cũng phải quay về trấn Lý Tạp, tìm những người có trách nhiệm để làm thủ tục. Cho tới lúc đó, ta không còn có cách nào để đối phó hắn.
Nói tới đây, Ba Tạp Ti cười cười:
- Thưa ngài mục sư! Hôm nay tôi tới đây chỉ để nói cho ngài biết tin tức này mà thôi.
Viên quan thuế vụ thi lễ sau đó, đội mũ rồi xoay người bỏ đi.
Mục sư Đặc Ni Tư đứng tại đó với sắc mặt hết sức u ám.
Giữa buổi trưa ở thành A Phổ Tư. Lúc này, vầng thái dương đang nép mình sau lớp mây xám. Mọi người có ngẩng đầu lên thì chỉ có thể thấy một chút ánh sáng nhợ nhạt. Y Vi Đặc vẫn chưa đưa cơm tới, còn người đưa cơm lại là một người khác. Nghe A Lịch nói thì lão Duy Luân tạm thời có việc không thể làm cơm nên đành phải mời người khác thay.
Sau khi làm được ba lọ dược phẩm, La Mông liền quay về căn phòng nhỏ của mình để ngủ nhưng thật ra là hắn chìm vào trong không gian của sừng Thần Nông để tìm hiểu kiến thức về thảo dược.
Tới ban đêm, La Mông xoay người đứng dậy khỏi giường. Hắn viết một chút rồi sau đó lại chìm vào không gian quan sát. Từ từ, hắn bắt đầu ngáp một cái.
La Mông bước tới bên cửa sổ. Trên bầu trời lơ lửng một vầng trăng khuyết cuối tháng. Hắn nhìn đồng hồ, thấy đêm đã khuya liền trèo lên giường rồi từ từ thiếp đi.
"Kẹt..." Chẳng biết được bao lâu, cửa phòng của hắn chợt vang lên một âm thanh nhỏ rồi sau đó bị người đẩy ra.
- Ai...? - Tiếng nói của hắn vừa mới lên tới yết hầu liền lập tức dừng lại.
Người vừa vào mặc áo choàng màu vàng, đeo mạng che mặt. "Suỵt! người đó giơ ngón tay đặt lên môi.
- Y Vi Đặc! Đã trễ rồi ngươi còn tới đây làm gì? - La Mông thấp giọng hỏi.
Tấm mạng che mặt được bỏ ra để lộ mái tóc dài vàng óng giống như một thác nước và một gương mặt trắng như ngọc. Người đó đúng là Y Vi Đặc.
- La Mông! Ta nhớ ngươi. - Y Vi Đặc nhào vào lồng ngực của La Mông.
- Y Vi Đặc! Có chuyện gì thế? - La Mông lắp bắp kinh hãi, giữ lấy bả vai của thiếu nữ định hỏi thì cái lưỡi thơm tho đã ập tới cậy miệng hắn.
- La Mông! Em yêu anh. - Thiếu nữ đỏ mặt, rồi can đảm nhìn thẳng vào đôi mắt của La Mông mà nói một cách chắc chắn.
- Y Vi Đặc... - La Mông nâng cằm thiếu nữ mà ngắm nhìn gương mặt xinh xắn của nàng.
- La Mông! Hãy yêu em đi. - Thiếu nữ nói xong liền cởi cúc chiếc áo choàng khiến cho nó rơi xuống đất.
La Mông như bị sét đánh, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Dưới ánh trăng, thân thể của người con gái trước mặt thật quyến rũ và căng tràn nhựa sống, chẳng khác nào một tinh linh từ trong bức tranh cổ bước ra. Lý trí của hắn hoàn toàn bị phá vỡ. La Mông bước tới, kéo người con gái vào ngực mình...
Một đêm trôi qua. Sáng sớm hôm sau, khi ánh dương quang từ cửa sổ chiếu vào, La Mông cũng tỉnh giấc. Hắn ngáp một cái rồi đột nhiên có cảm giác rất lạ giống như đêm qua đã mơ thấy điều gì đó?
Dường như giấc mộng đó thật ngọt ngào.
La Mông lấy tay chống đầu, từ từ nhớ lại. Đột nhiên, hắn liếc mắt rồi đứng phắt dậy. Trên bàn có một cuộn da cừu. Hắn vội vàng bước tới rồi mở ra thì thấy chỉ viết có một câu đơn giản: "Em đi rồi! La Mông! Sẽ có ngày chúng ta còn gặp lại. Anh không được quên em đấy."
"Vậy hôm qua không phải là mộng? Y Vi Đặc chủ động dâng hiến cho hắn. Lại còn sáng hôm qua, quán rượu không mở cửa, cả ngày không thấy bóng dáng của hai cha con." Tất cả mọi thứ như nối liền với nhau.
La Mông vội vàng mặc quần áo tử tế rồi chạy tới quán rượu của lão Duy Luân. Khi tới cửa thì hắn thấy cửa đã đóng.
La Mông đứng ở đó một lúc lâu rồi thở dài sau đó chậm rãi đi về.
Thời gian qua đi, mùa xuân lặng lẽ chạm cánh tay lên bức tường thành A Phổ Tư. Quán của lão Duy Luân ở thành đông đã thay đổi chủ. Mặc dù có người vẫn nhớ tới thứ rượu hoa quả và thịt sói đất của lão Duy Luân. Nhưng tin tức hai cha con Duy Luân biến mất khiến cho rất nhiều người trong thành để ý.
Có người nói lão Duy Luân phát hiện kho báu trong hầm ngầm nên trong đêm đã đưa con gái và kho báu đi rồi. Có người nói lão Duy Luân từng là đạo tặc bị những thành thị khác truy nã, bây giờ bị lộ nên phải chạy trốn. Có điều...có điều những chuyện đó không có liên quan gì tới La Mông.
Nơi vịnh Pastor Field,