Giá của dược phẩm trong cửa hàng cũng hết sức rẻ.
Điều này khiến cho những người dân trong trấn vẫn tới cửa hàng của La Mông mua thuốc lập tức thay đổi sự lựa chọn. Nguyên nhân thì hết sức đơn giản, một Đức Lỗ Y cấp hai và Đức Lỗ Y cấp năm, bọn họ tín nhiệm ai hơn chẳng cần nói cũng biết.
Trong tình hình giá cả hai bên như nhau, bọn họ sẽ lựa chọn người có cấp bậc cao hơn. Dù sao thì nghe thấy vậy cũng cảm thấy yên tâm.
Chỉ có Ni Khắc cầm quyển sách buồn bực tới tìm La Mông. La Mông nở nụ cười, nhìn một số người mạo hiểm tới cửa hàng của hắn mua thuốc mà nói:
- Không có vấn đề gì. Ngươi cứ chờ đi.
Đúng là mặc dù bọn họ bị tổn thất rất lớn, hơn nửa số lượng khách hàng chạy sang cửa hàng đối diện, nhưng thời gian về sau vẫn còn dài.
La Mông trưởng thành từ trong bầu không khí buôn bán ở Trái Đất nên hoàn toàn biết điều đó. Trong không gian của hắn, đám dược thảo thứ hai cũng đang rất tươi tốt. Chỉ cần thêm hai tháng nữa là có thể thu hoạch.
Có số thảo dược miễn phái đó thì lợi nhuận chắc chắn Kiệt Pháp không thể sánh được. Thậm chí, còn cải thiện hơn một chút...
Đầu mùa xuân, không chỉ thời tiết giá lạnh mà tuyết còn khiến ọi người rất nhiều sự bất tiện. Do nguyên nhân thời tiết mà phải hủy bỏ kế hoạch tốt đối với mọi người đều cảm thấy khó chịu.
Sáng ngày hôm nay, lĩnh chủ trấn Lý Tạp, ngài nam tước có tâm trạng không tốt. Mà sáng sớm có tâm trạng như vậy cũng là do tuyết rơi quá nhiều.
Vốn lão định hôm nay đi tới một nhà quý tộc để tham dự tiệc nhưng kết quả là tuyết rơi quá dầy khiến cho việc đi lại khó khăn.
Hiện tại, lão chỉ biết bực tức ngồi xem sổ sách mà thôi.
- Thưa Nam Tước! Đây là bản ghi chép tháng này xin trình lên ngài. - Quan tư pháp Gia Luân rón rén tới trước mặt mà nói.
- Ừm! Đế xuống đó cho ta. - Nam tước gật đầu chỉ cho đối phương để một chồng sổ sách lên bàn.
Lão lấy tay lật vài tờ, nét mặt liền trở nên khó chịu.
- Tại sao lại có nhiều chuyện như vậy?- Nam tước nhíu mày rồi nói.
Quan tư pháp Gia Luân vội vàng giải thích:
- Thưa Nam Tước! Không biết tại sao nhưng trong khoảng thời gian gần đây số lượng kẻ mạo hiểm tăng lên rất nhanh vì vậy mà không tránh được những va chạm. Căn cứ theo luật thì phải phạt tiền họ nhưng... Do những kẻ mạo hiểm không phải là dân trong trấn nên mức độ xử phạt cũng mềm hơn một chút.
- Tính toán cái gì. Nếu chúng muốn đánh nhau thì cứ để cho đánh. Dù sao thì có chết người cũng không phải là chuyện của chúng ta. - Nam tước biết rõ không thể khống chế được chuyện này vì vậy mà nói thế cho xong.
- Vâng! Vâng. - Quan tư pháp Duy Luân tự trách mình mang những chuyện này thông báo. Nhưng lúc này có hối hận cũng chẳng kịp vì vậy mà liên tục vâng dạ.
Một khi tâm trạng đã không tốt thì nhìn cái gì cũng khó chịu.
Đó cũng là bệnh chung của tất cả mọi người, Nam tước cũng không phải là ngoại lệ. Lúc này, lão nhìn tên cấp dưới khúm núm thật sự là khó chịu.
Nam Tước liền phất tay:
- Được rồi! Ngươi cứ để đó cho ta. Có chuyện gì ta sẽ cho người gọi ngươi.
- Vâng! Vâng! Thưa Nam Tước. Tôi xin đi trước. - Giống như được ân xá, viên quan tư pháp Duy Luân vội vàng thi lễ rồi nịnh nọt thêm mấy câu sau đó đi ra.
Cho đến khi lui ra khỏi thư phòng của lĩnh chủ, viên quan tư pháp mới thở phào một tiếng.
Thực ra những tay chân trong lĩnh địa của Nam tước ít nhiều đều có một chút quan hệ thân thích. Nếu không phải là cùng một nhà thì cũng là con cháu gần xa.
Dòng họ của quan tư pháp là một nhánh xa của dòng họ Nam tước. Xa tới mức nếu như y không tới lãnh địa của Nam tước để làm việc thì ngài cũng không biết có một nhánh như vậy.
Nhưng cho dù thế nào thì y cũng là một phần tử trong một nhánh của gia tộc quý tộc. Quan tư pháp vừa ra khỏi thư phòng của Nam tước liền sửa lại quần áo, nét mặt trở nên lạnh lùng.
Cái nét mặt đó đại diện cho thân phận của họ.
Sau khi làm cho bề ngoài trở nên hoàn mỹ nhất, quan tư pháp mới đi ra ngoài.
- A! Đây chẳng phải là quan tư pháp hay sao? - Một âm thanh đột nhiên vang lên.
- Vâng thưa quan thuế vụ. Ngài cũng đã tới? - Ngẩng đầu lên, thấy quan thuế vụ đang đi vào, quan tư pháp Duy Luân cũng nở nụ cười nhưng bên trong thì không mà mở miệng bắt chuyện.
- Đúng vậy! Cũng là mang số sách hàng tháng tới cho Nam tước xem. Ngài vừa mới từ trong đi ra? - Quan thuế vụ Ba Tạp Ti mỉm cười hỏi.
- Đúng vậy! Ngài muốn gặp Ngài Nam tước, tôi không dám cản trở công việc của ngài. Ngài mau vào đi, ta còn đi có việc. Xin đi trước. - Quan tư pháp cũng mỉm cười sau đó đi qua quan thuế vụ.
- Cái đồ chỉ biết nịnh nọt. - Quan thuế vụ quay đầu nhìn quan tư pháp mà lẩm bẩm sau đó đi nhanh vào trong.
Cùng lúc đó, quan tư pháp cũng quay đầu lại liếc nhìn đối phương. Sự khó chịu vì cơn tức của ngài Nam tước đã biến mất thay vào đó là niềm vui khi thấy người khác gặp họa.
- Cho ngươi nếm thử cơn giân của ngài Nam tước.
Sự tình giữa hai người mặc dù nhìn thì quan hệ rất tốt nhưng bên trong lại âm thầm đấu tranh với nhau.
Giữa quan thuế vụ và quan tư pháp mặc dù đều là chi nhánh xa của ngài Nam tước nhưng do một số sung đột lợi ích nên cả hai người không được hòa hợp với nhau.
Mặc dù cả hai không muốn tranh cãi nhưng nếu nhìn thấy đối phương bị nạn là đều cảm thấy thích.
Nói tới quan thuế vụ, mặc dù cảm thấy quan tư pháp có gì đó nhưng hôm nay gã tới đây có mục đích nên không thể về được.
Trước khi bước vào phòng của Nam tước, phải chờ người thông báo, rồi mới cẩn thận đi vào.
- Ngài Nam tước...
- A! Ba Tạp Ti! Ngươi cũng đưa sổ sách tới đây? - Nam tước đại nhân hỏi với giọng thản nhiên.
Cũng chẳng trách ngài như vậy. Cứ mỗi tháng đều phải xem sổ sách nhưng những con số vẫn giữ nguyên. Như thế thì người nào phải coi vài năm cũng cảm thấy khó chịu.
Có điều lần này y mở sổ sách ra, nhìn mấy con số trước mặt lại cảm thấy bất ngờ.
- Tháng này tăng trưởng nhiều như vậy hay sao? - Nam tước tưởng mình nhìn nhầm, nhìn lại lần nữa thì thấy là đúng. Y hoài nghi nhìn quan thuế vụ trước mặt mình một cách khó hiểu.
Quan thuế vụ vội vàng giải thihcs:
- Thưa Nam tước! Sở dĩ thu nhập thuế của tháng này có tăng lên là do năm nay trên trấn số lượng người mạo hiểm tăng lên nên tiêu phí rất nhiều. Hơn nữa, trên trấn còn mở hai cửa hàng dược phẩm.
Nam tước suy nghĩ thì thấy đúng là như vậy. Y ngạc nhiên nhìn chỗ sổ sách rồi hỏi:
- Cửa hàng dược phẩm mà kiếm được nhiều tiền hay sao?
- Đúng vậy! Ta xem con số cũng cảm thấy giật mình. - Quan thuế vụ gật đầu, nở nụ cười lạnh:
- Nhưng chủ yếu là do cửa hàng của La Mông kiếm tiền. Thiên phú của