Không gian lúc rạng sáng, mọi vật đều vô cùng yên tĩnh.
Lúc này, La Mông không hề có lấy một chút buồn ngủ. Hắn đi một vòng quanh cửa hàng kiểm tra một lần. Sau khi xấc định cửa nẻo được đóng kỹ, hắn mới yên tâm về giường rồi nằm xuống.
Tuy rằng La Mông quyết tâm giết Ba Tạp Ti nhưng hắn biết nếu bản thân không có đủ thực lực thì làm không xong mà còn bị bắt rồi bị hạ ngục sau đó là cái chết.
Muốn gán tội cho người khác, có đầy lý do. Một khi thực lực chênh lệch quá nhiều, chứng cớ coi như không có. Chẳng khác nào con người vô tình giết chết một con gián. Chỉ cần lĩnh chủ hoài nghi thì còn phải cần tới chứng cớ hay sao?
Cơ bản chẳng cần phải nghĩ nhiều, chỉ cần một chút vui buồn là có thể phán cho La Mông tội chết. Đặc biệt nếu có lý do, đến lúc đó, muốn không chết thì chỉ còn có đường trốn.
Nhưng dưới tay Nam tước, trung đổi trưởng là chiến sĩ cấp sáu và một đống binh lính. Chưa nói tới các quý tộc trong lĩnh địa cũng có thực lực lớn. Bọn họ từ phía sau xuất hiện cho dù hắn có một trăm cái không gian sừng Thần Nông thì cũng chỉ có một con đường chết. "Trốn? Trốn đi đâu để né tránh được đám quý tộc và công hội đuổi giết?"
Vì vậy mà ra tay vào lúc này là ngu không còn gì để nói. Ít nhất phải làm cho bản thân đứng vững hơn một chút. Biện pháp tốt nhất là thông qua cửa hàng thuốc, mở rộng sự ảnh hưởng tới kẻ mạo hiểm rồi thăng cấp.
Tất cả mọi thứ chỉ là tương đối. Nếu làm cho bản thân mạnh lên một chút thì hậu quả giết Ba Tạp Ti sẽ không quá nặng.
Không có sự chỉ đạo của Đức Lỗ Y việc thăng cấp chỉ còn biết dựa vào không gian. Gần đây, do bận rộn với việc cửa hàng nên đã lâu La Mông không có thời gian để ý tới không gian. Từ khoảng cách tiến vào trong không gian lần trước đến giờ đã qua một khoảng thời gian khá dài.
Lần này, do phải nghĩ cách giải quyết hai khó khăn nên hắn chuẩn bị kiểm tra không gian. Vì vậy mà nhân lúc này đanh rảnh rỗi, tâm thần của La Mông lại chìm vào trong không gian của sừng Thần Nông.
Lúc này, diện tích của không gian sau khi thăng cấp đã tăng lên đến năm mẫu. Ba mươi cái cây trong khoảng thời gian vừa rồi cũng cao hơn một chút.
Mặc dù không gian cũng không cao lên, cũng không có tăng thêm nhiều ích lợi nhưng với mười phần trăm cũng là tốt lắm rồi. Điểm quan trọng nhất là có thể cho sinh vật sống vào trong đó.
Trước kia, không gian mới chỉ có thể chứa được ong mật thì bây giờ có thể chứa được con thỏ nhỏ. Vì để thử nghiệm, hắn đã bắt một con thỏ cho vào đó mà tới lúc này, nó vẫn còn sống tốt, hơn nữa nó cũng không ăn Dược thảo mà chỉ ăn thực vật.
Hơn nữa ở thế giới này không còn lo lắng về việc sản phẩm mới để gieo trồng. Lần trước sau khi thăng cấp, hắn vẫn chứa trong không gian mười loại thực vật mới, muốn nhiều hơn nữa cũng không được. Hiện tại, hắn chỉ cần gieo trồng, tích tụ đủ năng lượng để cho không gian nâng cấp.
Có điều, trong không gian hoàn cảnh sống hoàn mỹ. Nên thực vật qua một thời gian hiện tại đã trưởng thành tản ra một màu xanh biếc.
Lần trước đi vào không gian, hắn đã gieo tất cả những hạt giống ở Trái Đất trước đây. Hiện tại, tất cả chúng đã nẩy mầm và đang lay động trong gió.
Trong không gian, quả cầu ánh sáng vẫn lơ lửng trên cao. Có điều do đây là đầu mùa xuân nên ánh sáng của nó yếu hơn so với mùa hè một chút, nhưng nó vẫn thực hiện trách nhiệm của mình, chiếu ánh sáng khắp không gian, giữ hơi ấm cho vạn vật và làm cho không gian có một nhiệt độ ổn định.
Một cơn gió thổi qua khiến ặt nước hơi gợn sóng. Mấy con ong mật bay tới bay lui trên mặt nước. Còn những con bướm thì bay hết từ bông hoa này tới bông hoa khác. Tất cả những con ong và bướm này là do lúc ở Trái Đất, hắn chuẩn bị cho việc thụ phấn.
Giữa đám cây cối, cỏ mọc tươi tốt khiến cho trong không gian tràn ngập hơi thở sinh mệnh.
Có điều vẫn còn có chỗ không hoàn mỹ. Không gian lớn lên, nước lại có phần không đủ. Vấn đề này, lần trước khi hắn tiến vào cũng có nhận ra nhưng do lúc đó còn chưa hiện rõ nên chưa xử lý.
Hiện tại do có kinh nghiệm, nên sau khi phát hiện ra không gian thiếu nước, La Mông nhảy xuống khỉ giường. Thấy bốn xung quanh vắng lặng, La Mông liền tản bộ ra ngã tư đường.
Những bông tuyết phất phơ rơi từ trên trời xuống rồi biến mất ở xung quanh La Mông. Trong không gian lập tức xuất hiện những bông tuyết, nhưng ngay lập tức do không gian ấm áp, chúng liền biến thành một cơn mưa bụi.
La Mông chạy một vòng xung quanh trấn, khiến cho dòng suối nhỏ trong không gian được đổ đầy nước tới tám phần. Cây cối sau cơn mưa nhanh chóng bóng lên một màu xanh mướt.
Tới lúc này, La Mông mới dừng hấp thu. Cơn mưa trong không gian cũng biến mất khiến cho hơi lạnh tản đi, không gian lại hồi phục khí hậu mùa xuân.
Nếu đứng trong không gian mà nhìn thì thấy lúc này nó lại đang tỏa ra sức sống mãnh liệt.
Một lần nữa, La Mông để cho tâm thần chìm vào không gian, hưởng thụ làn hơi thở tươi mát, và cảm giác ấm áp của mùa xuân. Cứ như vậy có một hiện tượng quái dị chợt thu hút sự chú ý của hắn.
Con thỏ kia có thể do lúc trời mưa húc phải một cái gì đó mà bị thương. Nó đang tập tễnh bò về phía một loại thực vật. Mặc dù hắn biết động vật có bản năng tự trị liệu ình, nhưng loại thực vật mà nó bò tới lại không phải là thực vật để trị liệu.
La Mông cảm thấy khó hiểu nên theo dõi.
Chỉ thấy con thỏ đó leo lên một loại thực vật bình thường rồi cắn lấy một cái lá, sau đó tiếp tục bò tới một loại thực vật khác.
Nó lại cắn một cái lá rồi nuốt cả hai loại cùng với nhau.
Điều khiến cho La Mông ngạc nhiên đó là sau khi làm xong chuyện đó, con thỏ vừa mới rồi còn đang uể oải, sau khi nghỉ ngơi một chút liền lập tức trở nên hoạt bát.
La Mông ngây người, trợn mắt mà nhìn. Sau khi con thỏ bỏ đi, hắn liền bước tới chỗ hai loại thực vật đó.
Cái lá cây mà con thỏ đã cắn là một loại thực vật giống như cỏ xanh ở Trái Đất gần như chỗ nào cũng có. Lúc trước, La Mông cho chúng vào đây là vì chúng có sức sống mạnh mẽ. Dựa theo những hiểu biết ở thế giới này thì nó không dùng được. Ngoại trừ một chút tác dụng làm tăng thêm màu xanh ra còn không có tác dụng chữa trị, nên từ trước đến nay bị mọi người bỏ qua.
Cùng với nó là một loại thực vật khác cũng hết sức bình thường, chẳng qua nó cũng là một loại thực vật trên Trái Đất có tên là hoa Khiên Ngưu.
Không ngờ hai loại thực vật tầm thường ở hai thế giới khác nhau, không có hiệu quả chữa bệnh khi kết hợp với nhau lại sinh ra kỳ tích.
La Mông cảm thấy mừng rỡ. Dù sao thì lúc này thứ mà hắn cần nhất đó là một biện pháp nào đó. Nếu có thể phối chế hai loại thực vật này trở thành dược phẩm thì phí tổn có thể sẽ rất thấp.
Nghĩ đến đây, hắn để cho tâm thần ra khỏi không