Tốc độ trở về cũng nhanh hơn rất nhiều. Chỉ trong khoảng hai mươi ngày, mọi người đã trở lại trấn Lý Tạp. Nhìn những kiến trúc quen thuộc hai bên đường, vừa trải qua hai tháng trong rừng, La Mông có cảm giác vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Mặc dù vẫn là cây đó, cỏ đó nhưng hắn có cảm giác rất khác với trước đây.
- La Mông! Ngươi xem! Ha ha! Quan lần mạo hiểm này, chúng ta có thể xem như một chiến sĩ thực sự hay không? - Pháp Phí hưng phấn đi bên cạnh La Mông mà lảm nhảm.
La Mông bất đắc dĩ liếc hắn một cái:
- Muốn trở thành một chiến sĩ thực sự thì phải trải qua nguy hiểm. Ngươi có thấy một chiến sĩ nào mới trải qua một lần mạo hiểm đã được mọi người kính nể hay chưa?
- Nhưng dù sao thì lần này ta mạo hiểm thành công chắc chắn sẽ làm cho cha mẹ ta nhìn với một cặp mắt khác xưa. - Nghĩ tới sự kỳ vọng của phụ thân với mình, Pháp Phí hưng phấn mà nói.
- Có chuyện gì thế hả? Tiểu tử kia lại nhớ cha mẹ hay sao? - Đội trưởng Hải Ngõa Duy đi trước bọn họ quay đầu lại mà cười nói ha ha.
Pháp Phí cũng cười ha hả:
- Không có. Tôi đâu phải là đứa trẻ con.
- Nhớ cha mẹ cũng không phải là chuyện xấu. Những người như chúng ta, hàng năm khó được một lần về nhà. Thằng nhóc nhà ngươi còn nhỏ có thể được ở bên cạnh cha mẹ đó là một niềm hạnh phúc. Chờ ngươi lớn hơn một chút, khi rời nhà sẽ biết. - Đội trưởng Hải Ngõa Duy cười nói:
- Cho nên nhân lúc còn được ở nhà thì chăm sóc cha mẹ đi. Đây là lần đầu tiên ngươi đi mạo hiểm nên chắc họ đang ở nhà lo cho ngươi lắm đấy.
Lúc này, cả đoàn đã đi vào trong trấn. Cha mẹ của Pháp Phí nhận được tin đã chờ ở đầu trấn. Thấy con trai bình an vô sự, cả hai vui sướng chạy tới hỏi thăm liên tục.
- Con trai của ta cao lớn thế này nhưng hơi bị đen. Thời gian qua con ăn uống thế nào? Có bị thương không? Để ẹ xem nào. - Người vừa lên tiếng là mẹ của Pháp Phí.
- Đúng là đàn bà! Pháp phí của chúng ta là một người đàn ông, làm sao lại như bà nói. - Cha của Pháp Phí lên tiếng.
Nhìn cả nhà ba người vui vẻ đoàn tụ, La Mông đi theo đoàn mạo hiểm mà rời khỏi.
- La Mông! Chúng ta càn phải đến chỗ giao nhiệm vụ ở trong thành. Từ biệt ở đây. Nhớ sáng mai tới nhà trọ Mặc Đặc đấy. Chúng ta sẽ ăn mừng một chút. Đừng quên gọi cả Pháp Phí.
Do đội trưởng Hải Ngõa Duy còn muốn đến chỗ công hội của kẻ mạo hiểm để giao nhiệm vụ Ngân Hồ cho xong nên La Mông chia tay với họ ở ngã tư đường.
Đi một mình trên đường, La Mông tổng kết lại những thứ đã thu hoạch được trong thời gian qua. Lực chiến đấu được nâng lên, khả năng trị liệu và sử dụng dược phẩm cũng hiểu thêm được nhiều điều. Tất cả là những gì mà hắn thu hoạch được trong lần mạo hiểm này.
Mà nhiệm vụ chủ yếu của hắn là vẽ bản đồ cũng đang ở trong giai đoạn chuẩn bị. Địa hình của đường đi đều được hắn ghi chép cẩn thận.
- La Mông!
Đang cúi đầu đi, chợt một âm thanh trong trẻo vang lên bên tai. La Mông ngẩng đầu thì thấy trước mặt có một thiếu nữ mặc áo bào trắng đang đứng mà mỉm cười với mình.
- Tiểu thư Ngả Lỵ Ny. - Nhìn thấy thiếu nữ đáng yêu đó, La Mông cảm thấy vui vẻ, mỉm cười bước tới.
- Lần mạo hiểm này thu hoạch thế nào? Thoáng nhìn thì hình như cao hơn một chút. - Ngả Lỵ Ny có chút ngưỡng mộ nhìn La Mông. Một thiếu niên gầy yếu lúc trước, bây giờ nhìn không ngờ lại anh tuấn đến vậy.
Nhận ra điều đó khiến cho Ngả Lỵ Ny nhìn La Mông mỉm cười mà trái tim khẽ đập rộn hơn một chút. Có điều, ngoài mặt, cô vẫn giữ nụ cười như cũ:
- Thế nào? Chuyện vẽ bản đồ có thuận lợi khong? Lần trước nghe nói tới chuyện này, ta cảm thấy lo lắng ngươi đi vào rừng xảy ra chuyện nguy hiểm. Có điều, khi đó ngươi đi theo cả đội mạo hiểm nên ta cũng không ngăn cản.
- Công việc vẽ bản đồ coi như thuận lợi. Chỉ trong vòng một năm có thể hoàn thành. Sao gần đây nhìn tiểu thư dường như hơi gầy đi thì phải. - La Mông thấy nét mặt Ngả Lỵ Ny hơi gầy liền hỏi một cách quan tâm.
Ngả Lỵ Ny nở nụ cười khỏa lấp rồi chuyển đề tài qua hướng khác:
- Không có việc gì. La Mông! Ngươi có thể kể chuyện trong rừng cho ta nghe không? Từ trước tới giờ, ta chưa đi vào rừng bao giờ nên không biết ma thú trong đó nó như thế nào...
- Tiểu thư muốn biết? Được! Vậy ta sẽ tả cho ngươi nghe. - Vì vậy mà hai người vừa đi, La Mông vừa kể lại những chuyện xảy ra trong hai tháng qua cho Ngả Lỵ Ny nghe.
Ngả Lỵ Ny vừa đi vừa nghe La Mông nói mà tâm trạng xấu gần đây cũng biến mất.
Sau khi tiễn Ngả Lỵ Ny ở cửa thần điện, La Mông về tới của hàng thuốc cửa mình. Vừa mới đặt chân vào, hắn nhận thấy bầu không khí trong cửa hàng hết sức náo nhiệt. Pháp Phí sau khi về nhà đã chạy đến đây đang kể cho Ni Khắc những chuyện gặp ở dọc đường.
Ni Khắc đang nghe mà hâm mộ.
- La Mông! Sao ngươi về chậm thế? Chẳng phải ngươi về trước ta hay sao? - Pháp Phí nhìn hắn mà nói:
- Nói! Có phải đi tìm ngài...
La Mông lườm gã một cái:
- Đừng có nói linh tinh
Pháp Phí thấy vậy liền lè lưỡi, chuyển sang chuyện khác. La Mông đành lắc đầu, nói chuyện ngày mai tới nhà trọ Mặc Đặc