« Ngươi chính là Đức Lỗ Y La Mông ? Nam tước đại nhân muốn mời ngươi tức khắc đi tới gặp ngài. Được rồi. Nhớ mang theo bản đổ vẽ một phần của khu rừng. Nếu như không có chuyện gì thì đi theo ta. » Tên thị vệ nhìn thấy La Mông thì quan sát kỹ một chút, sau đó nói là đến đưa đi gặp nam tước.
Có điều, ý tứ của nam tước có phần cứng nhắc, còn tên thị vệ thì nói chuyện uyển chuyển khéo léo hơn rất nhiều.
“Nam tước muốn gặp ta?” Từ khi nam tước giao nhiệm vụ chỉ có mấy tháng trôi qua mà thôi. Thời hạn một năm còn rất xa. La Mông không rõ vì sao nam tước lại đột nhiên muốn gặp mình vào lúc này. Có điều, lãnh chúa đã gọi thì hắn không thể nói không đi.
“Có mang theo bản vẽ rừng cây chưa?” La Mông gật đầu. “Được thôi, xin ngươi tạm chờ một chút, ta vào trong lấy bản địa đồ. » Nói xong, để tên thị vệ chờ trong sảnh đường, còn hắn vào trong lấy địa đồ.
La Mông vừa đi vừa suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu. Thời hạn cho nhiệm vụ của hắn còn chưa tới, nam tước lại muốn nhìn địa đồ? Thực sự có biến cố gì trong đó hay không?
Dù sao La Mông nghĩ cứ cầm bản vẽ hơn nửa phần này cho lão xem, nhân tiện xem rốt cuộc đối phương có dụng ý gì.
La Mông trở lại gian phòng, lấy bản địa đồ trong bọc ra giao cho nam tước. Suy nghĩ một chút rồi lại đưa bản đồ của mình vào trong không gian. Lúc này hắn mới đẩy cửa ra, vào sảnh lớn của tiệm thuốc.
“Đức Lỗ Y La Mông, đồ đạc đã cầm đủ cả chứ? Chúng ta có thể đi được chưa?” Tên thị vệ đang đứng ở giữa sảnh đường chờ, vừa thấy hắn đi ra liền nói.
“Được thôi. Chúng ta có thể đi. » La Mông bắt tay rồi trả lời.
Sau đó hai người một trước một sau đi ra cửa tiệm. So với tiệm thuốc của La Mông, tiệm thuốc đối diện của Kiệt Pháp làm ăn không được tốt. Nhưng không biết vì sao hôm nay, người đến người đi bên ngoài không hề vắng vẻ chút nào.
Một chiếc xe ngựa đang đỗ ở ngoài cửa tiệm thuốc Kiệt Pháp. Xem ra trước kia Kiệt Pháp đã vài lần ngồi chiếc xe đó.
“Người này chính là đại sư Kiệt Pháp? Thì ra lời đồn trong thị trấn là thực à. » Tên thị vệ đi đằng trước có vẻ rõ ràng là rất ít khi ra khỏi thành, nên thấy việc trong thị trấn mở song song hai nhà thuốc là rất kỳ lạ. Có điều khi nghe đối phương nói như vậy, La Mông đi theo sau lại thở dài.
Vừa ngẩng đầu thì hắn thấy một người trung niên đang đứng ở cửa đối diện, ánh mắt chăm chú nhìn hắn, nét mặt có vẻ rất lãnh đạm.
Vĩnh viễn là như thế này, cái thời gian vị đức lỗ y cấp năm mãi mãi đối mặt với chính bản thân mình luôn là như vậy. La Mông lại thở dài lần thứ hai.
“Đại sư Kiệt Pháp.” Tuy rằng đối phương luôn hờ hững với mình, nhưng mỗi lần gặp mặt, La Mông vẫn chủ động chào hỏi đối phương. Dù sao đi nữa, đối phương cũng từng là thầy mình, không thể không lễ phép. Còn chuyện đối phương có đáp lại hay không, từ trước đến giờ La Mông không thèm để ý. Quả nhiên, nhìn thấy La Mông chào hỏi mình, sắc mặt Đức Lỗ Y Kiệt Pháp hơi nhíu lại, cũng không nói gì, xoay người đi vào trong tiệm thuốc Kiệt Pháp.
“Đi thôi.” Nhìn vẻ mặt của tên thị vệ bên cạnh, La Mông lại thở dài lần nữa. Thị vệ gật đầu, vẻ mặt có vẻ khó hiểu, khiến La Mông hơi bực mình.
Đúng lúc này, có mấy người đàn ông thoạt nhìn có vẻ không thân thiện đột nhiên xuất hiện ở hướng hai người đang đi tới. Trên người họ nồng nặc mùi máu tanh, bộ dạng hung hăng khiến cho tên thị vệ kia cảnh giác muốn rút kiếm.
Người đứng đầu đi tới trước hai người. Đầu tiên hắn liếc mắt nhìn tên thị vệ, sau đó bỗng nhiên vỗ mạnh vai La Mông cười nói ha hả: “La Mông, lần này ngươi chạy cũng không thoát. Buổi tối phải đi đến chỗ nào đặc biệt, ta sẽ đem ngươi đến một quán! Tửu lượng của ngươi thực sự là không tệ nhỉ. Lần trước ngươi có thể khiến ta say, hôm nay ta cần phải hòa một ván được không?”
“Cáp Mông đại ca, ngươi đừng chê cười ta. Lần trước cũng là ngươi nhường cho ta…” La Mông cười khổ mà nói. Cáp Mông là một người rất phóng khoáng trong một nhóm mạo hiểm mới tới. Hắn đã vài lần gặp La Mông, quan hệ hai người cũng không tệ. Thế nên hắn hắn vẫn hay thích thú La Mông rủ đi uống rượu. Đối phương là một người có tính cách rất hào sáng, lần nào cũng khiến La Mông cảm thấy vừa vui vẻ vừa phải bất đắc dĩ.
“Không muốn đi à? Vậy không được. Không đến thì không nể mặt mũi ta à. Buổi tối nhất định phải trở lại, ta mời khách… » Đối phương chẳng thèm nghe hắn nói chỉ cười ha hả vỗ vai La Mông vài cái, sau đó cùng mấy người kia nghênh ngang bỏ đi.
Nhìn tên thị vệ bên cạnh thở dài, La Mông lắc đầu. “Chúng ta đi thôi.”
Hai người cuối cùng cũng thoát được, đi đến thành.
« La Mông, lại đi ra ngoài à ! »
“La Mông, khi nào quay lại nhớ đến chỗ ông chủ chúng tôi uống một ngụm nhé!”
“La Mông, đừng quên theo chúng ta uống rượu!”
“La Mông..”
Không ít người bắt chuyện hỏi thăm La Mông. Mặc dù có nghe sức ảnh hưởng của La Mông, nhưng hiện tại những gì tên thị vệ thấy vẫn khiến y kinh ngạc.
Hắn sửng sốt nhìn La Mông, không nghĩ một thiếu niên nho nhỏ như thế không chỉ có tài năng thiên phú, lại có thể có nhân duyên tốt như vậy. Nghĩ về lời đồn đãi về La Mông và tiểu thư Ngả Lỵ Ny, nhất thời, y có thái độ nhiệt tình hơn.
Thành nam tước. Vườn hoa.
Vẫn nằm trên ghế như trước, lửa giận của nam tước đã hạ xuống không ít. Lão đang lật giở một quyển sách trong tay. Tuy rằng mắt nhìn nhưng chẳng có tâm trí nào.
« Nên cho hắn đến đâu chứ ? Nghe nói lần trước tên tiểu tử phát hiện ra một đống phế tích cách thị trấn một đoạn. Không chừng… Thì đem nơi ấy cho hắn… » Trong lòng đã quyết, nam tước đặt cuốn sách sang bên cạnh.
Đúng lúc này, tên thị vệ từ bên ngoài đi vào. “Nam tước đại nhân, La Mông đã đến ngoài vườn hoa rồi.”
“Vậy à?” Nam tước suy nghĩ. “Cho hắn vào đi.”
“Vâng lệnh…”
Chờ La Mông đi vào chỗ ngồi trong vườn hoa, nam tước nở một nụ cười trên khuôn mặt. Đương nhiên, khi hắn trông thấy ba ký hiệu của La Mông thì thừ người ra.
Đức Lỗ Y cấp ba. Tên tiểu tử này đã trở thành Đức Lỗ Y cấp ba !
Tuy rằng không phải là Đức Lỗ