La Mông, Pháp Phí và Ni Khắc ước định với nhau ba ngày sau bắt đầu mạo hiểm. Nhưng do những gì Ni Khắc chuẩn bị chưa đủ nên thời gian bị kéo dài.
Nếu muốn mạo hiểm thì phải chuẩn bị vũ khí. Ngày hôm sau, La Mông phải tới chỗ thợ rèn. Thực ra cái trấn này rất nhỏ nên chỉ cần mất năm phút để tới được chỗ đó.
Khi tới cửa hàng thợ rèn, La Mông không đi vào ngay mà quay sang nhìn một thiếu niên.
- La Lai Khắc! - Hắn vẫy tay.
La Lai Khắc có mặt mũi sưng húp hơi chần chừ một chút rồi từ từ đi tới:
- La Mông! Nhìn ngươi như thằng sắp chết.
Mặc dù gã cố gắng bình tĩnh, nhưng giọng điệu và trong ánh mắt vẫn có sự ghen tị.
La Mông mỉm cười. Trong trí nhớ của hắn thì La Lai Khắc vốn coi mình như bằng hữu. Cải hai người lên lên gần giống nhau.
La Lai Khắc mười lăm tuổi là con của lão thợ rèn Duy Nhĩ trên trấn. Nhìn gã có chút yếu ớt nhưng dung mạo thanh tú, nét mặt hơi tái nhợt nhưng ánh mắt lại rất thâm thúy. Nếu cho gã mặc quần áo tốt một chút thì cho dù không phải là quý tộc thì cũng giống một người trưởng thành.
Có điều do yếu ớt nên La Lai Khắc cũng không thích hợp với nghề thợ rèn.
Trước kia, La Mông không biết. Nhưng hiện giờ do trong đầu hắn có hai luồng trí nhớ nên có thể hiểu được rất nhiều chuyện.
Lão Duy Nhĩ vốn rất ghét đứa con trai của mình không chỉ vì La Lai Khắc là một thứ của nợ trong nhà. Mà bởi vì lão vốn là một người cường tráng, thô lỗ không biết chữ. Vậy mà La Lai Khắc lại hết sức ôn hòa và có một sự tao nhã nên trong mắt lão lại càng không thể chịu nổi. Chưa nói tới việc La La Khắc còn lén lút học chữ và thích đọc sách.
Đây thực ra là một sự ghen tị và thù hận vì vậy mà trong sinh hoạt liền xuất hiện sự ức hiếp.
Trước kia La Mông cũng có tình trạng tương tự. Bởi vậy mà hai người ở trên trấn bị những người cùng tuổi ức hiếp.
Còn hiện tại, La Mông đã trở thành học đồ Đức Lỗ Y, nên cho dù là bằng hữu, La Lai Khắc cũng không thể tránh được sự ghen tị và buồn bực.
La Mông mỉm cười:
- La Lai Khắc! Ta thấy trong thần điện có mấy quyển ma pháp nhập môn. Nếu sau này ta có thể vào đó làm, sẽ mượn giúp ngươi. Ngươi có muốn xem hay không?
La Lai Khắc nghe xong ngẩn ngơ. Do dự một lúc rồi mới nói:
- Có.
La Lai Khắc có một trí nhớ siêu tuyệt. Chỉ cần cho gã xem qua một lần là có thể đọc lại vanh vách. Trí nhớ đó đúng là thứ trời ban, cho dù trong số pháp sư cũng có thể coi như là một người kiệt xuất.
Thiên phú hơn người tạo ra sự đặc biệt. Mà sự đặc biệt ở trong một nơi không thích hợp thì chỉ dẫn tới sự đau khổ và đả kích.
La Lai Khắc đã đọc vài cuốn sách nên gã có một giấc mộng muốn mình trở thành một quý tộc. Rồi những tiểu thư quý tộc cao quý sẽ tranh nhau để lọt vào mắt xanh của gã.
Nhưng giấc mộng đó đối với sự thật càng làm cho gã thêm đau khổ. Cho dù khả năng trời ban có lớn đến đâu, nếu không có cơ hội thì cũng chỉ đành mai một, thậm chí so với cây cỏ bình thường còn tàn nhanh hơn.
- Ừm! Được rồi! Ta sẽ trở về kiếm cho ngươi. - La Mông cười nói:
- Ta muốn gặp phụ thân của ngươi, nhờ lão làm ột thanh kiếm. Bởi vì ta đang theo tiểu đội trưởng Lý Tra Đức học kiếm.
Đức Lỗ Y cũng có một phần học tập võ nghệ, mặc dù nó chỉ là chuyện thứ yếu.
La Lai Khắc đồng ý, đi trước dẫn được. Không lâu, cả hai đã tới trước một cửa hàng.
Tại nơi đó, đầy những âm thanh đinh tai nhức óc.
- La Lai Khắc! Mày lại ra ngoài chơi. - Cả hai vừa mới tới cửa thì La Lai Khắc đã nhận một cái tát khiến cho khuôn mặt của gã xuất hiện năm dấu tay.
- Cái đồ vô dụng! Nếu mày bằng được một nửa anh trai mày thì tốt biết bao.
Người ra tay chính là lão Duy Nhĩ đang bận rộn bên lò rèn. Lão đang bận tối mắt tối mũi, nhìn thấy đứa con nhỏ về liền xuất hiện một cơn tức nên mới giáng ột cái tát.
Còn La Mông thấy vậy liền chúi mũi vào làm việc. Còn lão Duy Nhĩ thì nở nụ cười thỏa mãn.
Được một lúc, lão Duy Nhĩ mới nhận ra La Mông. Lão liền nở nụ cười:
- A! Thì ra là tiểu La Mông. Mau tới đây ngồi.
La Mông sờ sờ đầu. Hắn nhớ ra ngay trước kia lão Duy Nhĩ cũng ình một cái bạt tai đầy ấn tượng.
Nhưng lúc này, nét mặt của lão lại đầy sự nhiệt tình, thậm chí nghe như có chút gì đó nịnh nọt.
- Chú Duy Nhĩ! Cháu đang muốn đi theo tiểu đội trưởng Lý Tra Đức học tập võ nghệ nên muốn có một cây kiếm sắt. Ừm! Đây là hình dạng của nó. Y nói, cháu phải theo y học kiếm nên mới phải đi rèn. Những thứ trong kho của thần điện không thích hợp với cháu. - La Mông cười nói.
Đức Lỗ Y đúng là không thích hợp với khôi giáp bằng kim loại. Bởi vì chúng có thể làm giảm sự cảm ứng của Đức Lỗ Y. Nhưng vũ khí kim loại hay tương đương kim loại, thậm chí cứng hơn đều thuộc về những vật phẩm ma pháp hiếm thấy nên bình thường Đức Lỗ Y không thể có được. Nhưng nếu Đức Lỗ Y không có được vũ khí kim loại thì thắt cổ còn tốt hơn.
"Chẳng lẽ lấy gậy gỗ ra chiến trường?"
Trên thế giới này cũng may là Đức Lỗ Y không phải làm như thế.
- A! Đó là ý của tiểu đội trưởng Lý Tra Đức sao? Cháu yên tâm! Lão Duy Nhĩ ta nhất định sẽ rèn được. Không biết là cháu cần mấy ngày?
- Chú Duy Nhĩ! Chú cho là cần mấy ngày?
- Ừm! Đây là một thanh kiếm mong, cũng không dài lắm. Để chú xem trước một chút.
La Mông gật đầu, đưa bản vẽ cho lão. Thực ra đây là thanh trường kiếm trong trí nhớ của hắn ở thế giới trước. Bởi vì kiếp trước, hắn từng tàng trữ danh kiếm nên rất quen thuộc với kích thước và hình dạng, chỉ cần sửa chữa một chút thì so với trường kiếm và cự kiếm của thế giới này thì rất giống với kiếm mỏng. Sau đó, hắn lững thững quan sát căn nhà.
Mặc dù trước kia, hắn đã nhìn vô số lần nhưng đây là lần đầu tiên hắn quan sát với con mắt của một khách hàng. Nhìn quanh, mặc dù vũ khí cũng không có gì đặc biệt. Nhưng có điều qua giám định, thưởng thức và cất chứa nhiều anh kiếm, danh đao nên cũng phải thừa nhận cho dù là nông cụ hay vũ khí cũng đều không phải chỉ là những đóa hoa mà chính là vũ khí thực dụng.
Không nói tới nông cụ. Mà dựa vào việc giám định và quan sát thì cũng có thể biết được những thanh kiếm thành phẩm kia không phải là thứ đồ trang sức. Nhìn thân kiếm đủ độ cứng, có cảm giác sắc lạnh đã chứng minh nó là một thứ vũ