Vào đầu mùa hạ, dông tố tới nhanh mà tan cũng nhanh.
Cứ mỗi tháng một lần, đoàn xe của Ba Ân Nhĩ là lặn lội, vào lúc xế chiều cũng tới đứng khu rừng của gia đình.
Điều đầu tiên đập vào mắt họ là một đám người đang lao động với khí thế hừng hực.
Đám người kia nhìn thì giống như công nhân nhưng lại có thân thể cường tráng của kẻ mạo hiểm. Bởi vì gần đây số lượng kẻ mạo hiểm tới nhiều hơn cho nên nhiệm vụ của công hội mạo hiểm cũng không còn dễ nhận được như trước, sự cạnh tranh cũng tăng lên. Vì vậy mà một số kẻ mạo hiểm vào lúc La Mông tuyển công nhân cũng tới đây làm việc.
So với đám công nhân kia, những kẻ mạo hiểm có sức lực, thân thể tốt, nên khi làm việc có thể chịu được gian khổ. Nếu như số lượng kẻ mạo hiểm tiếp tục tiến tới ngày càng nhiều thì công nhân bình thường cũng không cần phải thuê nữa.
Mà trong số những kẻ mạo hiểm có một người khiến người khác chú ý. Lúc này, kẻ đó đang cởi trần, cố gắng nhấc một tảng đá ở trên mặt đất để sửa chữa ngôi điện đá. Những người đứng xung quanh liên tục hò reo, ủng hộ.
Cũng vào lúc này, một người đeo một cây cung đang tuần tra. Nhìn thấy người đó, trong lòng Ba Ân Nhĩ khẽ động. Đó chính là Tô Tạp Nhĩ, hiện tại có thân phận giám sát. Tài bắn cung của y hết sức lợi hại. Với bộ cung tiễn trong tay, y có thể giết chết mười gã binh lính mà không thành vấn đề. Lão không thể tưởng tượng được rằng La Mông lại có thể tìm được người này.
Ba Ân Nhĩ cũng từng muốn chiêu mộ nhưng Tô Tạp Nhĩ là người hiểu biết nên mặc dù trước mặt có lợi thế nào gã cũng không dao động.
Đây cũng là nguyên nhân lúc trước La Mông thích y. Lần này, La Mông có được mảnh đất này, vào thời điểm khởi công thì đầu tiên đã nghĩ ngay tới Tô Tạp Nhĩ. Hơn nữa, còn muốn gã trở thành đội phỏ của đội trị an.
Mặc dù Pháp Phí và Ni Khắc là bạn tốt của hắn nhưng Ni Khắc thì bận rộn còn Pháp Phí trong thời gian này đang chuẩn bị thăng cấp chiến sĩ nên đã tới gặp lão sư. Mỗi ngày, gã huấn luyện vô cùng vất vả, hơn nữa, nhiều lần đi làm nhiệm vụ để rèn luyện bản thân, thức khuya dậy sớm, khi về tới nhà chẳng khác nào một con chó chết. Việc trị an dựa vào gã là không được.
Vì vậy mà hiện nay, Tô Tạp Nhĩ là lực lượng phòng ngự quan trọng nhất ở đây.
- Các vị! Ăn cơm thôi. - Lúc này, La Mông đã cầm theo một đống đồ ăn từ trong quán ra, có cả rượu và thịt. Mọi người nhìn thấy lập tức trở nên vui vẻ.
- Tô Tạp Nhĩ! Thế nào? Có mệt không? - La Mông tới gần Tô Tạp Nhĩ rồi nói:
- Độc của ngươi mặc dù đã được điều trị nhưng vẫn còn phải điều dưỡng một chút. Về sau, người chỉ cần ở đây còn không phải làm gì, đỡ bị mệt.
- Ha ha! Không sao. Từ nay về sau ta chú ý là được. - Tô Tạp Nhĩ cười.
La Mông vỗ vỗ bờ vai của y, sau đó ánh mắt chuyển về phía Ba Ân Nhĩ.
Ba Ân Nhĩ nhìn với ánh mắt khen ngợi. Đồng thời lão cũng phát hiện thần điện đã được sửa chữa rất tốt. Đại sảnh bằng đá được bày đủ loại bàn dài, dụng cụ thủy tinh và cân tiểu ly. Hiển nhiên tất cả những gì được chế tạo từ đại bản doanh đã được chuyên tới đây.
- Ái chà! Đã chuẩn bị xong rồi sao? - Ba Ân Nhĩ lên tiếng hỏi.
- Chuẩn bị xong! Tiên sinh Ba Ân Nhĩ! Ngươi đến xem, tầng hầm ngầm đặc biệt ở đây. - La Mông nói với giọng hết sức nhiệt tình.
Vốn thần điện dùng để cầu nguyện nên có diện tích rất lớn.
Vốn thần điện được xây dựng từ đá nhiên hiện tại sau khi được dọn dẹp và mài hết lớp rêu bám ở ngoài khiến cho lớp đá sáng ngời.
Vốn cái lỗ thủng lớn, hiện tại đã được phủ một lớp thủy tinh. Ánh mắt trời chiếu xuống qua lớp kính khiến cho cả đại sảnh tràn ngập ánh sáng mặt trời.
Cách đây ba trăm năm, thủy tinh là thứ đồ hiếm lạ có giá cực cao. Nhưng hiện tại, thủy tinh cũng chỉ là một thứ vật phẩm hơi xa xỉ một chút. Ở trong thành có hai xưởng làm đồ thủy tinh, mặc dù không làm được thủy tinh to nhưng những mảnh nhỏ vẫn có thể làm được. Loại thủy tinh này, người dân trong trấn không thể mua được, chỉ có hương thân hoặc thương nhân mới gắn cửa sổ, chứng minh địa vị của bản thân với người khác.
Có điều, đống thủy tinh ở đây cao chừng hai thước. Đống thủy tinh như vậy cũng là để sửa chữa.
Thấy ánh mắt của Ba Ân Nhĩ, La Mông cười nói:
- Lĩnh chủ đại nhân của chúng ta trang hoàng biệt thự và tòa thành có dùng một đống thủy tinh, nên có thừa một chút liền để cho ta mua.
Thì ra là vậy, trong lòng Ba Ân Nhĩ cảm thấy thoải mái, nói:
- Thật là tốt.
Nhưng thứ đập vào mắt là cái bàn dài vài mét, trên bàn có đủ các loại thiết bị.
Hơn nữa, xung quanh có đặt mấy cái tủ lớn với vô số những ngăn kéo đều được dán nhãn ghi các loại nguyên liệu.
Nhìn thấy những thứ đó, Ba Ân Nhĩ hết sức hâm mộ. Đây là phòng luyện kim.
Trong mắt của thương nhân, nơi đây là một chỗ để sản xuất ra tiền bạc.
Pháp sư và Đức Lỗ Y, thậm chí mục sư đều biết một chút thuật luyện kim. Đối với thương nhân mà nói thì sự khác biệt giữa họ cũng không có nhiều điều quan trọng. Quan trọng là có thể kiếm được tiền.
Điều chế dược phẩm, vũ khí phụ ma pháp, chế tạo ma trượng và vật phẩm. Bất cứ thứ nào, chỉ cần biết một loại trong đó thì tiền bạc đổ vào cuồn cuộn. Đừng nói là nuôi sống một nhà mà cho dù nuôi cả một lãnh địa cũng dư dả.
Chưa nói tới La Mông là Đức Lỗ Y cấp ba, sau này còn có thể phát triển tiếp. Việc đầu tư này đúng thật là có lãi.
Không biết tới cảm xúc và suy nghĩ của Ba Ân Nhĩ, La Mông