Không ai muốn chết một cách vô duyên vô cớ cả.
Mục tiêu của An Vô Cữu lúc này cũng giống như những người khác trong phòng - trở thành người sống sót trong trò chơi.
Và trong trò chơi khởi động này, cậu cần làm hai điều:
1, không thể thắng lợi.
2, bí mật khiến Dương Minh thắng.
Thật ra thua thì rất đơn giản - chọn 1 hoặc 100 chắc chắn sẽ thua, nhưng bàn thua này lại quá rõ ràng, vừa nhìn đã biết là cố tình.
Cái khó của trò này là làm sao để cậu có thể thua một cách không lộ liễu, để Dương Minh và những người khác nhìn kết quả xong thì tin rằng bản thân mình thật ra cũng không "quá mạnh" như trong lời đồn, như vậy thì những người khác mới bớt sợ và hạ thấp phòng bị với cậu.
Cơn mưa bóng mây rơi xuống chiếc bàn tròn, bao bọc nó trong mùi vật liệu hóa học và bụi bẩn, chân thật đến mức đáng sợ.
Thời gian không còn nhiều.
Mục đích ban đầu của trò chơi này là phân tích và dự đoán kết quả của những người khác để con số mình chọn sẽ gần hơn với một nửa trung bình cộng của lựa chọn của những người khác.
Còn ngược lại thì sao?
Cậu muốn số Dương Minh chọn là số gần nhất với một nửa của trung bình cộng tổng các số, vì vậy cậu cần phải đoán được các số mà những người khác và Dương Minh sẽ chọn, và cuối cùng quyết định cậu sẽ viết số nào.
Để đạt được kết quả mong muốn, An Vô Cữu cần phải đoán được phạm vi lựa chọn số của mỗi người càng nhiều càng tốt.
Các số có thể chọn nằm trong khoảng từ 1 đến 100.
Giả sử rằng có đủ số người hợp lý tham gia trò chơi này, nhiều đến mức có thể bỏ qua định hướng cá nhân của mỗi người, thế thì các con số được đoán sẽ được phân bổ đều từ 1 đến 100, khi đó trung bình cộng sẽ là khoảng 50.
Sau khi lấy đi một nửa, các con số có thể chọn sẽ được thu hẹp hơn nữa từ [1...100] đến [1...50], và những người chọn hơn số cao hơn 50 sẽ không thể có lựa chọn bằng một nửa trung bình cộng.
Dựa vào xác suất hoặc số trung vị, con số mà mọi người thường đoán sẽ là một nửa giá trị trung bình của 50 - tức số 25.
Bằng cách chọn một số trên 25, cơ hội chiến thắng sẽ giảm đi rất nhiều.
Chọn một số quá lớn sẽ gây áp lực lớn về mặt tâm lý, người chọn số này sẽ sợ lựa chọn của bản thân rớt khỏi khoảng giá trị trung bình.
Dựa trên tâm lý này, chọn số nhỏ hơn một chút mới là cách chơi an toàn.
Nhưng đây chỉ là tầng logic thứ nhất.
Nếu ai cũng nhận ra điều này và tuân theo tầng logic này, con số được chọn đa phần sẽ ít hơn 25, do đó một nửa của trung bình cộng cuối cùng lại bị chuyển xuống khoảng 12,5.
Và cứ tiếp tục như vậy, lớp tiếp theo sẽ là 6,25...!
Người chơi ở tầng logic đầu tiên sẽ đoán một số bằng với một nửa trung bình cộng theo cảm nhận của mình.
Người chơi ở tầng logic thứ hai sẽ đoán một số bằng với giá trị một nửa của trung bình cộng mà họ nghĩ những người khác sẽ nghĩ.
Hoặc thậm chí là, đoán một giá trị bằng với một nửa của trung bình cộng mà họ nghĩ những người khác sẽ nghĩ rằng những người còn lại sẽ nghĩ...!
Khi người chơi bước lên từng tầng của hệ thống logic này, cuối cùng bọn họ sẽ đoán các số càng ngày càng nhỏ, đến tận khi họ đoán được số 1, bởi vì không người chơi nào sẽ nghĩ rằng những người khác sẽ chọn một số nhỏ hơn họ.
Trạng thái cân bằng này là trạng thái cân bằng Nash.
Vì vậy, phần khó nhất của trò chơi này không phải là đoán điểm trung bình, mà là đoán xem tám người chơi này đang đứng ở tầng logic nào.
Bởi thế, từ sau khi biết được quy tắc trò chơi, An Vô Cữu đều dồn hết sức vào việc quan sát - đây là cách thu thập thông tin về người khác duy nhất mà cậu có thể làm bây giờ.
Mô hình tư duy của một người chủ yếu dựa vào trải nghiệm hàng ngày, tùy thuộc vào kinh nghiệm sống, cách người đó được giáo dục, và mô hình tư duy của họ sẽ ảnh hưởng đến cách họ ăn mặc và đối xử với mọi người.
Lưu Thành Vĩ không có học vấn, không nhận được một nền giáo dục cơ bản, đại khái sẽ không biết lý thuyết trò chơi (game theory).
An Vô Cữu liếc Lưu Thành Vĩ, phát hiện gã không dứt khoát viết đáp án mà thay vào đó vò đầu bứt tai cố gắng nghĩ một lúc lâu.
Nhưng nhận được loại câu hỏi này, luôn luôn có thể nghĩ được con số nên được chọn sẽ ở gần giữa.
Dựa vào trình độ của Lưu Thành Vĩ, xác suất gã nghĩ giá trị trung bình là 50 là lớn nhất.
Khi nhìn những người khác, An Vô Cữu đột nhiên nhận ra rằng mình thức dậy với bảng hiển thị vòng chơi thứ năm, không biết những người chơi khác có giống vậy không, nhưng ít nhất có thể nói rằng không ai ở đây là người mới.
Bởi vì không ai trong số bọn họ quá bối rối, không quen thuộc với các quy tắc, và không ai suy sụp khi thấy những người vi phạm bị bắn chết cả.
Những người này đã vượt qua các vòng trước và sống sót, và ở vòng này không phải là tay mơ nữa.
Dựa vào độ khó của trò chơi khởi động này, e rằng bọn họ đã từng trải qua những thứ tương tự trước đây.
Những người còn sống sót đến bây giờ đều không phải là kẻ ngốc.
Ngô Du, người trẻ tuổi nhất ở đây...!An Vô Cữu cảm thấy hết sức kỳ lạ, một đứa trẻ nhỏ như vậy lại có thể bước vào một trò chơi sinh tử như này; mà nhìn cách ăn mặc thì cậu ta có vẻ cũng không giống một người có thể trả tiền ăn học.
Nhưng lúc nói về bông hoa trên cổ An Vô Cữu, cậu ta lại có thể nói được đây là loài hoa gì, điều này chứng tỏ gia đình cậu ta cũng không phải một gia đình bình thường.
Tất nhiên cậu ta có thể nghĩ đến giá trị 25 ở tầng suy nghĩ đầu tiên, nhưng mà nếu thật sự chọn 25, cậu ta cũng sẽ sợ người khác sẽ chọn những số nhỏ hơn, thế thì trung bình cộng sẽ giảm xuống.
Có lẽ đáp án của cậu ta sẽ gần với 12,5.
Ueno và Lao Yu dường như thuộc cùng một kiểu người - cẩn trọng và kỹ tính, ngại chơi xấu và suy nghĩ nhiều.
Ueno đeo kính và có vết chai mỏng - dấu vết để lại sau khi sử dụng bàn phím - trên ngón tay, có lẽ là do sử dụng bàn phím trong thời gian dài, vậy thì hẳn là đã được học hành, thậm chí có thể đã học lên cao đẳng.
Bọn họ có lẽ sẽ đứng ở tầng logic cao hơn Lưu Thành Vũ và Ngô Du, vậy thì sẽ chọn một số ở khoảng 6,25.
Bởi vì chỉ có thể chọn số tự nhiên, vậy thì số đấy sẽ là 6.
An Vô Cữu lâm vào trầm tư.
Nghĩ được đến 6 đã không dễ, nếu giảm xuống nữa sẽ khá nguy hiểm, bởi vì tầng logic của mỗi người đều khác nhau.
Mặc dù ai cũng có thể nghĩ đến tầng logic sâu hơn, nhưng bọn họ cũng sẽ sợ những người khác không nghĩ sâu được đến thế, nên bọn họ sẽ không chọn những con số quá bé.
Chung Ích Nhu thì sao?
Cô rất thông minh.
Đây là ấn tượng của An Vô Cữu đối với cô.
Cô giỏi đối nhân xử thế và quan sát, mà trong khi những người ở đây vẫn chưa hiểu được bản chất của trò chơi này thì cô đã đoán được nghề nghiệp của Dương Minh.
Loại khả năng thu thập thông tin này tuyệt đối không phải khả năng của người bình thường.
Ngoài ra, sự phân bố của các vết chai trên ngón tay của cô cũng trông không giống như vết chai sau khi sử dụng máy tính, mà loại sẹo nhỏ này có vẻ giống sẹo do dao rất mảnh để lại thì đúng hơn.
An Vô Cữu lại nhìn bộ dụng cụ trên người cô, cẳng chân với lớp da nhân tạo và bàn tay đã cải tạo của cô.
Hẳn là có liên quan đến chỉnh sửa bộ phận giả hoặc dùng máy móc để sửa lại.
Nhưng vì cô ấy đủ thông minh để có thể phân tích được những người kia giống cậu, đối với cô, cả Dương Minh và cậu đều là đối tượng cần phải đề phòng.
Dựa theo thông tin Dương Minh đã đưa ra về An Vô Cữu, thông tin hữu ích trong số đó đơn giản là việc cậu quỷ kế đa đoan, âm hiểm xảo trá như thế nào.
Bởi vậy, hình tượng này sẽ khiến Chung Ích Nhu cho rằng [An Vô Cữu sẽ đưa ra lựa chọn rất khó tin, ví dụ như một con số rất thấp.]
Đối với cô, kết quả cuối cùng không có khả năng gần bằng 6.
Một khi ai đó chọn một con số rất nhỏ, sau khi tính tổng cùng sự lựa chọn của Lưu Thành Vĩ và những người khác trước đó, không chừng kết quả có thể kết thúc ở vị trí của cô ấy chứ.
Suy nghĩ của mọi người lúc này chỉ có thể suy đoán, An Vô Cữu cũng biết rất rõ mình chỉ đang phỏng đoán, kết quả cuối cùng có thể cũng trật lất hoàn toàn.
Nhưng đương nhiên, đoán cũng được chia thành hai loại - dễ đoán và khó đoán.
Đối với cậu, khó đoán nhất chính là Thẩm Thích.
Người này là người chơi duy nhất trước giờ vẫn chưa từng để lộ chút sơ hở nào.
Trên mặt anh ta là mặt nạ nên không nhìn rõ được diện mạo, trang phục cũng không có gì đặc biệt, thậm chí đến bây giờ vẫn chưa nói câu nào.
An Vô Cữu trong lúc tự hỏi không thể không ngẩng đầu nhìn về hướng đối diện mình, lại phát hiện đối phương đang nhìn mình chằm chằm.
Ánh mắt của hai người lại chạm nhau, An Vô Cữu hơi nheo mắt lại.
Đối phương cũng đang quan sát cậu.
Đối với những người chơi trong vòng này, An Vô Cữu được miêu tả là kẻ điên chắc chắn là một quả bom hẹn giờ nguy hiểm, e rằng Thẩm Thích cũng rất tò mò.
Trong mắt cả hai, đối phương đều là nhân tố không thể xác định, là điểm chịu lỗi* của đối phương.
Chỉ là, một người không để lộ sơ hở gì, một người lại hoàn toàn bị vạch trần.
(*) 容错/Fault tolerance: khả năng tiếp tục hoạt động mà không bị gián đoạn của một hệ thống (máy tính, hệ thống network,..) khi một hoặc nhiều thành phần của nó gặp sự cố.
Mục tiêu của việc tạo ra một hệ thống chịu lỗi (fault-tolerant system) là để ngăn chặn sự gián đoạn