Trái tim của An Vô Cữu như bị thứ gì bóp chặt.
Nhưng ngay sau đó, cảm giác này đã biến mất, bởi vì cánh tay của Thẩm Thích đã tùy tiện đặt lên vai cậu, ngón tay anh còn khẽ giật giật.
An Vô Cữu chăm chú nhìn bàn tay đeo găng của anh, sau đó lại quay lại nhìn mặt anh.
Thẩm Thích không nhìn cậu, anh đang nhìn về phía hai bảng chỉ dẫn kia.
"Không biết tại sao tôi có cảm giác tên nghe càng hay thì lại càng là người nào đó cực kỳ khó chịu."
An Vô Cữu cũng từ bỏ việc đẩy tay của Thẩm Thích ra, bởi vì xét tính của anh, chắc chắn Thẩm Thích sẽ lại để tay lên mà thôi.
"Có lẽ thế thật đấy."
Lúc bọn họ đang thảo luận về bài hát, An Vô Cữu liếc xung quanh, sau đó ánh mắt cậu liền đáp xuống bức tường màu xanh lá cây của tấm bảng [Em bé Cầu vồng].
Trên tường là một bức tranh theo kiểu hoạt hình được vẽ rất công phu.
Trong tranh là một người lớn mặc trang phục nông dân, theo sau là một nhóm trẻ em ăn mặc giống nhau, tất cả đều đang cầm thiết bị phun thuốc diệt cỏ và chăm chỉ làm việc.
Trên bầu trời là một đám mây có dòng chữ: [Công việc của nhân viên nông trường].
Bài nhạc thiếu nhi kia vẫn chưa dừng lại, như thể nó không hề có hồi kết.
Bài hát vui tươi này khiến tầng này như biến thành một sân chơi thu nhỏ, ít ra so với tầng một thì thú vị hơn nhiều.
Con gấu nhỏ kia lại nhảy qua bọn họ một lần nữa, nhưng lần này nó lại cất tiếng.
"Hoan nghênh mọi người! Hoan nghênh mọi người!" Gấu nhỏ xoay người đối mặt với bọn họ, nhưng vẫn giữ tần suất nhảy như lúc trước, còn giọng nói thì là một giọng nói điện tử, rất có cảm giác như trong phim hoạt hình.
"Nơi đây chào đón những bạn nhỏ kỳ quái, những bạn nhỏ không bình thường, tất cả các loại bạn nhỏ!"
Không người lớn nào quan tâm đến những thứ trẻ con như này, nên chẳng ai để ý đến nó cả.
Chỉ mỗi An Vô Cữu nhăn mày, cảm thấy lời của nó có vẻ kỳ lạ.
Những bạn nhỏ kỳ quái...
Con gấu nhỏ có vẻ định rời đi, nhưng trước khi nhảy đi, nó lại dừng lại, "Đúng rồi, tối nay có biểu diễn xiếc đó! Chú hề làm ơn hãy mở cửa đúng giờ!"
Nói xong, gấu nhỏ nhảy đi, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ đi quanh hành lang của nó.
Josh thì lại thất thần.
"Chú hề...!Ý nó là tôi ư?"
Thẩm Thích chẳng biết đã lôi từ đâu ra một cái kẹo mút ngậm trong miệng, lúng búng nói, "Có lẽ thế."
"Cậu là nhân viên của tầng này nhỉ," Chung Ích Nhu chỉ vào thẻ làm việc của cậu ta.
Nam Sam mỉm cười, "Dựa vào quy luật của tầng trước, chỉ cần chúng ta tìm thấy nhật ký làm việc của tầng này, mà cũng là nhật ký công tác của cậu Josh, sau đó mở cửa, chúng ta sẽ tìm được các mảnh của chuỗi khóa, đúng không?"
Josh gật đầu, cùng lúc đó cũng cảm thấy áp lực.
Tầng này khác với tầng một, mà ở đây cũng chỉ có mỗi cậu ta là nhân viên công tác duy nhất.
"Bài hát này nghe rợn cả người," Chung Ích Nhu không nhịn được nữa, "Có phải là có hệ thống hỗ trợ đúng không? Không biết có tắt được không nhỉ."
"Có lẽ bài hát này có ý nghĩa gì đó." Ngô Du khẽ nói.
Dương Nhĩ Từ im lặng từ nãy đến giờ mới cất tiếng, "Có một truyền thuyết thế này: thời Trái Đất cũ, Anh Quốc đã xảy ra chiến tranh với một quốc gia khác.
Để ngăn quân địch xâm lược, nhà vua đã ra lệnh đốt cầu London.
Sau khi chiến tranh kết thúc, ông ta đã cho xây lại cầu, nhưng mà trong quá trình xây dựng cầu đã bị sập nhiều lần, mãi không thành công.
Có người đã nghĩ ra một cách để Chúa ban phước cho họ thuận lợi xây cầu."
"Cách gì?" Josh hỏi.
"Buộc trẻ con vào trụ cầu, sau đó lấp xi măng và các vật liệu khác vào làm nền cầu.
Bọn họ hiến tế người sống để cầu nguyện cho việc xây cầu được thuận lợi."
"Sao lại có khả năng này được?" Josh lắc đầu ngay, "Truyền thuyết này quá kinh khủng rồi!"
Nói đến những chuyện truyền thuyết truyền miệng, Nam Sam bắt đầu như dân chuyên nghiệp, "Chuyện này có phải thật hay không cũng khó nói, chắc hai phần thật tám phần giả.
Nhưng mà chuyện lấy người sống làm vật hiến tế từ xưa đến nay cũng nhiều lắm."
"Cái này bắt nguồn từ sự yếu đuối và trốn tránh trong thiên tính nguyên thủy của loài người.
Vì bọn họ không thể giải quyết được vấn đề, nên bọn họ mới phải ký thác niềm tin vào thứ gọi là thần." An Vô Cữu đưa ra một kết luận lạnh lùng, sau đó chuyển chủ đề.
"Lần này chúng ta sẽ không tách nhóm nữa, đầu tiên hãy đi xem hành lang bên trái đi." Nói xong, cậu quay người đi về hướng hành lang [Em bé Cầu vồng] trước tiên.
Không biết cảm xúc này là gì, An Vô Cữu chỉ không thể chấp nhận được việc có những người sẽ coi sinh mạng người khác như cỏ rác để thờ phụng một vị thần nào đó.
Rốt cuộc thì, chẳng ai biết được liệu những giọt máu vô tội này được dâng hiến cho thần hay cho dục vọng trong lòng bọn họ nữa.
"Phòng này không mở được," Chung Ích Nhu thả tay ra, bảo Josh thử mở.
"Cậu là nhân viên công tác, cậu thử đi."
Tuy nhiên, khi Josh định mở cửa, trên cánh cửa màu hồng bỗng xuất hiện một dòng chữ cầu vồng.
[D03, hôm nay là ngày dã ngoại, bọn trẻ không ở nhà].
"Kỳ lạ thật, cậu cũng không mở được."
Bọn họ lại đi tiếp về phía trước, sau đó thử cửa khác.
Vì lý do an toàn, An Vô Cữu và Thẩm Thích đi cuối, Nam Sam và Ngô Du ở giữa.
An Vô Cữu để ý thấy Nam Sam đang nhìn bức tranh trên tường chằm chằm, bèn hỏi, "Anh đang nhìn gì thế?"
Nam Sam biết cậu đang nói chuyện với mình, nhưng anh ta không quay đầu lại, chỉ chăm chú nhìn bức tranh trên tường tiếp.
Thực ra bức tranh rất đơn giản: trời trong gió nhẹ trên biển, rất nhiều trẻ con đang ngồi trên thuyền nhỏ cười nói vui vẻ.
Nhưng dưới mặt biển lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác: dưới đáy biển tối đen là rất nhiều đứa trẻ đang bình tĩnh nhắm mắt mỉm cười, vẻ mặt thanh thản.
"Tôi đang nhìn hiến tế người sống." Cuối cùng, Nam Sam cũng mở miệng, tay chỉ lên tường.
"Những vật hiến tế tốt nhất thường là bé gái và trinh nữ, bởi vì bọn họ tượng trưng cho sự thuần khiết và vẻ đẹp tối cao nhất của con người."
An Vô Cữu cũng thấy, "Một trung tâm thu nhận thật sự liệu có vẽ những bức vẽ đáng sợ như vậy không?"
"Người lớn lúc nào chả có lý do." Ngô Du đưa ra một ví dụ, "Nói anh nghe, ví dụ như kiểu bé nào không nghe lời sẽ bị rơi xuống biển chẳng hạn."
Thẩm Thích không cảm thấy đau buồn hay tiếc thương được, anh chỉ cảm thấy những vật tế này không hợp với ý anh cho lắm.
Nếu anh là thần, nhất định anh sẽ chọn những kẻ tội lỗi nhất trên thế giới này.
Những người này bị hiến tế sống sẽ cảm nhận được sự sợ hãi vô hạn khi cận kề cái chết, sau đó trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời bọn chúng sẽ cuống cuồng sám hối những tội lỗi mình gây ra - nhưng sám hối nào có ích gì?
Vậy mới thú vị.
Chứ bắt nạt trẻ con thì nói làm gì.
"Mấy cái cửa này cũng không mở được!" Chung Ích Nhu kêu lên từ phía trước.
"Đừng đi qua chỗ rẽ."
Bốn người đằng sau cũng định đi theo.
Đang định nhấc chân, Thẩm Thích bỗng cảm thấy có gì đó đụng vào chân mình.
Anh cúi đầu xuống, phát hiện ra nó là một chiếc lon thiếc nhỏ sơn sọc màu cam.
Anh định quay người lại nhặt, nhưng mà trước khi nhặt anh lại nắm lấy tay áo An Vô Cữu, sau đó mới nhặt nó lên.
"Sao anh lại kéo tôi?"
"Tất nhiên là sợ cậu đi mất chứ sao." Thẩm Thích ngồi thẳng dậy, tung tung chiếc lon nhỏ trong tay.
Nhận ra bên trong lon là chất lỏng, anh ném nó cho An Vô Cữu.
"Nhỡ tôi lạc đàn thì sao? Chẳng lẽ cậu không lo gì cho tôi à?"
Có gì mà phải lo lắng chứ.
An Vô Cữu tiếp được chiếc lon.
Cậu đang lo là quỷ với quái vật sẽ bị Thẩm Thích đùa hay không thì có.
Bọn họ đi tiếp về phía trước.
Vì có người đang kéo tay áo mình, An Vô Cữu quyết định cứ thế vừa đi vừa cúi đầu nhìn chiếc lon trong tay mình.
Bên trên lon chỉ viết một từ: "orange".
Nhưng ngay sau đó, mũi chân của cậu lại đụng vào cái gì.
Nhìn xuống, cậu thấy đó lại là một chiếc lon thiếc nữa, chỉ là chiếc lon này có mấy sọc màu tím, bên trên là chữ "purple".
"Trong này đựng gì vậy?"
Nghe tiếng, An Vô Cữu bèn ngẩng đầu, thấy Chung Ích Nhu cũng đang cầm những chiếc lon nhỏ khác nhau, có cả màu xanh và màu đỏ.
"Nhiều màu thật đấy!" Josh nhìn chiếc lon trong tay, định mở ra thì lại bị An Vô Cữu quát dừng lại.
"Đừng có mở, nhỡ trong đó có gì độc hại thì sao!"
Vừa dứt lời, bọn họ bỗng nghe thấy tiếng gì đó ầm ầm vang lên.
An Vô Cữu bất an quay lại, liền thấy vô số những chiếc lon nhỏ khác xuất hiện ở đầu kia hành lang sau lưng mình.
Những chiếc lon này đang bay lên sát trần nhà, cứ như thể một đám máy bay trực thăng nho nhỏ vậy.
Đúng lúc đó, những chiếc lon trong tay bọn họ cũng như thể sống dậy, cố gắng thoát khỏi tay bọn họ bay ra ngoài.
An Vô Cữu híp mắt.
Linh cảm làm cậu nghĩ đến cái gì đó, nên cậu liền hét lên, "Bịt hết miệng mũi vào!"
Quả nhiên, ngay một giây sau, những chiếc lon cầu vồng kia đều phun ra chất lỏng dạng sương mù vừa nhỏ vừa mịn.
Đám chất lỏng ấy tỏa ra mùi hăng của chất khử trùng, rõ ràng là sản phẩm hóa học.
Bọn họ bịt miệng bịt mũi chạy về phía trước.
Nam Sam lấy cái mặt nạ phòng độc trên cổ mình xuống nhét vào tay Ngô Du, Ngô Du bèn sửng sốt, nhưng cậu ta vẫn bị anh ép đeo mặt nạ lên.
"Cậu là trẻ con, cậu dùng đi."
Mặc dù bọn họ đã phản ứng rất nhanh, nhưng những chiếc lon máy bay kia cứ lít nha lít nhít như cá diếc sang sông, khó mà tránh được.
Chạy qua