Chung Ích Nhu sửng sốt.
Cỏ cây kỳ lạ và tráng lệ trên bức bích họa bỗng như sống dậy trong chốc lát; mép cây hóa thành hình răng cưa, cành lá thì như những bàn tay bàn chân đang vươn ra.
Mà, đứa trẻ nửa nam nửa nữ dưới gốc cây kia thì lại đang từng bước từng bước lại gần Chung Ích Nhu.
Tại sao cơ thể cô lại cứng đờ như vậy? Chung Ích Nhu muốn cử động, muốn đưa tay ra che bức tranh này đi, nhưng cánh tay của cô cứ run lên bần bật, không thể nào nhấc lên được.
Trong nháy mắt, đứa trẻ trước mặt tách ra thành vô số những đứa trẻ khác giống nhau y như đúc.
Chúng nó đứng chen chúc trên bãi cỏ, đồng thanh cất tiếng hỏi cô không ngừng:
"Chị ơi, chị thích con trai hay con gái?"
Cảm giác ngạt thở như cây dây leo vươn lên từ bàn chân lạnh giá của cô, dần dần quấn chặt lấy cả cơ thể của cô, khiến máu của cô như đông cứng lại.
Chung Ích Nhu ép mình mặc kệ cảm giác này, cố gắng trả lời chúng.
"Chị...!chị thích hết."
"Chị nói dối!" Ngay sau khi cô trả lời, đám trẻ trong bức tranh đồng loạt rít lên một tiếng cực kỳ chói tai như thể tiếng móng tay cào vào kim loại.
"Các người chỉ thích con gái thôi! Các người chỉ thích con gái thôi!"
Khi bọn chúng đang la hét, những chiếc quần yếm màu xanh trên người bọn chúng dần biến thành những chiếc váy nhỏ màu đỏ, còn mái tóc ngắn của chúng thì dài dần ra đến ngang vai.
"Không phải.
Chị thích hết!" Chung Ích Nhu nhíu mày, giọng chân thành.
"Các em là con trai hay con gái thì đều là những thiên thần quý giá cả."
Có lẽ lời nói của cô đã phát huy tác dụng, bởi vì vẻ mặt của bọn nhóc đang nối giận trong tranh đột nhiên sáng lên một chút như bầu trời sau mưa.
"Thật ư..." Bọn chúng thiếu tự tin hỏi.
Những gương mặt này rõ ràng chỉ là những nét vẽ, nhưng ánh mắt trống rỗng của bọn chúng lại chiếu thẳng vào nội tâm của Chung Ích Nhu.
"Đương nhiên là thật rồi." Chung Ích Nhu lặp lại một lần nữa.
Cô thấy cổ mình hơi đau đau, lời nói thì như đang bị rò rỉ ra ngoài, vì vậy cô đưa tay lên, ấn lòng bàn tay vào cổ.
Bọn trẻ con trong tranh biến lại thành những bé trai, nhưng chúng lại đồng loạt ngã xuống đất - à không, ngã vào những khoang màu trắng như những cái khoang đông lạnh.
Ngay sau đó, những cái khoang đó chui xuống đất, biến mất không một dấu tích.
Quá trình kỳ lạ này không hiểu sao lại khiến Chung Ích Nhu cảm thấy hơi quen thuộc.
Suy nghĩ của cô dường như đang chạm tới một ký ức lạ lẫm không thuộc về bản thân mình, nhưng chúng lại rõ ràng như thể chính là những thứ cô vẫn luôn nhìn thấy hàng ngày: vô số cái xác giống y hệt nhau, những khoang đông lạnh, và còn cả bản thân cô đang mặc áo blouse trắng nữa.
Không, đây hẳn không phải là cô - đây là E06 trong Trung tâm thu nhận thì đúng hơn.
Những đứa trẻ được vẽ trong bức tranh đã biến mất, chỉ để lại một trảng cỏ không một bóng người, nhưng trên bãi cỏ trống không ấy lại có một chiếc chìa khóa xuất hiện.
Chung Ích Nhu ma xui quỷ khiến vươn tay ra định thử lấy chiếc chìa khóa kia.
Lúc đầu ngón tay cô chạm vào mặt giấy và nét vẽ, không ngờ vậy mà cô lại thật sự lấy được chiếc chìa khóa đó!
"Chung Ích Nhu, Chung Ích Nhu..."
Nghe thấy tiếng kêu, Chung Ích Nhu đang mải mê nhìn vào trong tranh đột nhiên bừng tỉnh.
"Trông cô tệ thật đấy," Dương Nhĩ Từ đứng bên cạnh cô, lại còn đưa tay ra áp lên trán cô để đo nhiệt độ.
"Không sốt..."
"Tôi không sao." Chung Ích Nhu cúi đầu, trên tay cô quả thật là một chiếc chìa khóa vàng.
Cô hơi kích động đưa cho Dương Nhĩ Từ xem, "Đây là thứ tôi vừa nhặt được từ trong bức tranh."
Đây cũng là một chuyện rất kỳ lạ, nhưng mà ở đây, chuyện kỳ lạ gì xảy ra cũng chẳng khiến người ta thấy lạ lùng nữa.
Có chìa khóa tất nhiên sẽ có căn phòng tương ứng, vậy là bọn họ thử một lượt, cuối cùng cái chìa khóa này cắm được chính xác vào căn phòng ở trong góc.
Cắm được chìa vào ổ rồi, nhưng chìa khóa lại không xoay được.
Ngô Du nghĩ, "Phải gọi Josh đến đây."
Nói xong, cậu ta liếc Nam Sam.
Nam Sam hét lớn tên của Josh, gọi cậu ta qua bên này.
Josh cầm chìa, quả nhiên chìa xoay được.
Trên cửa xuất hiện một câu: [Chào mừng D03 đã trở lại, bạn nhớ hoàn thành báo cáo kết bạn của hôm nay nhé.]
Josh không hiểu được "báo cáo kết bạn" là cái gì.
Vì sao kết bạn lại phải viết báo cáo?
Lúc đầu cứ tưởng phòng này sẽ giống phòng ngủ ở tầng dưới, có lẽ bên trong sẽ có rất nhiều đứa bé kinh dị, Chung Ích Nhu đã thấy sợ hãi trong lòng, nhưng sau khi mở cửa phòng ra, bên trong lại chỉ có sự yên tĩnh và bóng tối.
Nam Sam tìm công tắc rồi bật đèn lên, căn phòng trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.
Đây chỉ là một căn phòng hồ sơ rất bình thường, bên trong sơn tường sạch sẽ, trên tường treo màn hình mờ, hiện tại không có chiếu gì trên đó cả.
Căn phòng có một chiếc ghế gấp và hai kệ hồ sơ lớn ngăn cách một khoảng nhỏ để đi lại, trong đó chỉ có một chiếc tủ kính để đựng đồ.
"Lát nữa tôi sẽ qua bên kia tiếp." Josh đi theo Dương Nhĩ Từ đến chỗ tủ kính trước.
"Tôi xem xét một chút, lát nữa qua đó thì nói với Vô Cữu."
Nam Sam dường như không tò mò lắm với những thứ này.
Anh ta dựa vào tường, gương mặt tái nhợt, nói, "Các cậu có vẻ đều rất thích An Vô Cữu nhỉ?"
Josh hơi ngượng ngùng vò mái tóc xoăn màu nâu xõa tung của mình, những vết tàn nhang trên mặt khiến sự xấu hổ của cậu ta có vẻ ngây ngô đặc biệt, "Không thể nói chính xác là thích được, là đáng tin cậy thì đúng hơn.
Anh không cảm thấy anh ấy rất đáng tin tưởng hả? Trước giờ tôi chưa bao giờ gặp được người chơi kiểu này trong Thánh Đàn đâu, tôi rất muốn làm đồng đội của những người như thế này."
Nam Sam gật đầu, "Đúng là có thấy, nhóc này rất đáng tin cậy, nếu cậu ta không cổ vũ tinh thần của mọi người từ đầu, sau đó cùng nhau giải mã, vậy thì trong tình trạng một nửa số người không quen nhau thế này, mọi người hoàn toàn có thể làm việc riêng, thậm chí còn tạo phe đối đầu lẫn nhau ấy chứ.
Nghĩ vậy thì cậu ta cũng là một người rất được."
Chung Ích Nhu đang đứng ở phía bên kia của kệ hồ sơ.
Cô vừa lật tài liệu vừa khẽ nói, "Đấy là do các cậu chưa nhìn thấy một mặt khác của cậu ta đấy..."
"Mặt khác?" Nam Sam hơi tò mò.
"Một mặt khác cũng rất tốt." Ngô Du cố ý nói, "Còn đáng tin cậy hơn cả bây giờ."
Dương Nhĩ Từ không tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ.
Cô phát hiện ra bên trong tủ kính có rất nhiều lọ thuốc lạ nhưng lại không có nhãn mác.
Cô muốn xem chúng là cái gì, thế là bèn đi ra ngoài lôi chiếc ghế xếp bằng kim loại vào, sau đó dùng nó đập thẳng vào tủ kính.
Tiếng kính vỡ bỗng vang lên, ngắt ngang cuộc trò chuyện của mấy người còn lại.
Josh đang đứng bên cạnh lại một lần nữa bị người đẹp băng lãnh sát phạt quyết đoán này dọa vỡ mật.
"Chị...!Chị cẩn thận kính vỡ."
Dương Nhĩ Từ thò tay vào trong lấy lọ thuốc ra rồi mở nắp, phát hiện bên trong là một túi nhựa lấy mẫu trong suốt có chứa một viên thuốc màu cam.
Josh thấy túi lấy mẫu có một nhãn dán viết một thuật ngữ hóa học mà cậu ta không thể hiểu được - cyproterone acetate - và một chuỗi dài các công thức phân tử - C24H29ClO4.
Dương Nhĩ Từ lại mở một lọ thuốc khác ra, bên trong cũng có một túi nhựa lấy mẫu trong suốt giống vậy, mà trong túi lại là một viên thuốc màu vàng có một cái tên khác.
Cô cứ thế liên tiếp mở vài lọ thuốc ra, trong mỗi lọ lại là một viên thuốc khác nhau.
Khi mở đến lọ cuối cùng, cô tìm thấy một bản báo cáo ở chỗ cái lọ này.
[Sau khi điều tra, các bà mẹ sinh ra những em bé bị bỏ rơi đợt này đã uống thuốc bao gồm nhưng không hoàn toàn bao gồm các loại thuốc sau.
Chúng được những người mẹ tự nguyện uống, lý do cần được điều tra.
Kết quả kiểm tra y tế của những đứa trẻ sơ sinh dự kiến sẽ được công bố vào thứ Hai tới, khi đó sẽ có phân tích tổng quát kèm theo báo cáo xét nghiệm y tế.]
Kỳ lạ nhất là, cái tên ký ở chỗ người phụ trách báo cáo này chính là A02.
Nói cách khác, đấy là kết quả điều tra của nhân vật của An Vô Cữu.
"Cái này có nghĩa là gì? Thuốc mà mẹ của bọn trẻ đã uống?" Josh cầm một lọ lên.
"Đây là thuốc gì?"
Dương Nhĩ Từ đặt bản báo cáo xuống, vẻ mặt nặng nề, nói, "Đây là những chất kháng androgen và estrogen.
Nếu những gì đã viết trong báo cáo là đúng, vậy thì điểm chung của những đứa trẻ bị vứt bỏ này là mẹ đẻ của chúng đã uống rất nhiều estrogen và chống androgen trong thời kỳ mang thai."
"Tại sao bọn họ lại uống những thứ này?" Chung Ích Nhu không thể hiểu nổi.
Mặc dù chỉ là bác sĩ chân tay giả, nhưng cô vẫn hiểu dược lý cơ bản, "Uống quá nhiều hormone khi mang thai rất nguy hiểm và dễ dẫn đến sẩy thai, mà trong trường hợp thai nhi là nam, sẽ còn..."
Đột nhiên cô không nói nữa, bởi vì cô vừa mới nghĩ đến những đứa trẻ trong bức tranh kia - những đứa trẻ đã phát điên và gào thét trong tranh.
"Sẽ thế nào?" Ngô Du nghe thấy có gì đó không ổn, còn Nam Sam đứng bên cạnh thì lại cảm thấy có vẻ như thời điểm cần anh ta niệm Chú Vãng Sinh lại đến rồi.
Dương Nhĩ Từ thấy Chung Ích Nhu không ổn bèn trả lời thay cho cô, "Sẽ tăng nguy cơ thai nhi bị dị tật, mà loại dị tật này không giống mấy đứa bé cầu vồng, loại này là sự nữ hóa* bào thai nam."
(*) Nữ hóa (feminization): Trong sinh học và y học, nữ hóa là sự phát triển trong một sinh vật các đặc điểm vật lý thường là đặc thù của riêng các cá thể cái của loài.
Điều này có thể đại diện cho một quá trình phát triển bình thường, góp phần vào sự phân biệt giới tính.
Nữ hóa cũng có thể được gây ra bởi các yếu tố môi trường, và hiện tượng này đã được quan sát thấy trong một số loài động vật.
Trong trường hợp điều trị hormone chuyển giới từ nam sang nữ, quá trình nữ hóa được hình thành do nhân tạo.
Nghe thấy vậy, những người khác đều sửng sốt.
Chung Ích Nhu cảm thấy tay mình lạnh buốt bèn thất thần xoa xoa tay.
Cô bỗng nhớ đến một tài liệu mình đã bỏ qua, nên lại quay lại chỗ kệ hồ sơ để tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được.
Cô lật hết trang này đến trang khác, sau đó tìm thấy một ổ ứng được kẹp ở bên trong.
"Cái này có nhãn trên đó," Chung Ích Nhu xoay người đi về phía màn hình mờ, tìm thấy ổ cắm trên tường và cắm ở cứng vào.
"Trên nhãn viết [nữ hóa] bằng tiếng Anh."
Màn hình sáng lên, mọi người bèn đến bên cạnh cô.
Để đọc được ổ cứng thì cần có quyền truy cập của Josh, sau khi cậu ta thao tác thì ổ cứng đã được mở ra.
Bên trong ổ cứng là một số video báo cáo, sau khi bật lên thì có một đoạn dài toàn màn hình đen trước đó.
Khi video bắt đầu phát, tiếng gõ cửa vang lên.
Chung Ích Nhu quay đầu lại thì thấy Thẩm Thích và An Vô Cữu đang tiến đến.
"Hai cậu không phải là giả mạo đấy chứ?" Cô hết sức cảnh giác, đi ra ngoài gọi to tên của bọn họ nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại nào.
"Là hai bọn tôi thật đấy." Thẩm Thích đút tay trong túi, trông cực kỳ lười biếng.
"Bên kia lại bắt đầu có mưa cầu vồng, bọn tôi rảnh phát chán nên đành qua đây."
"Không phải rảnh phát chán," An Vô Cữu sửa lại.
"Nhân lúc bên kia không đi qua được thì bọn tôi muốn xem có giúp được gì không."
Dương Nhĩ Từ tỉ mỉ quan sát bọn họ, sau đó hỏi, "Bên kia có phát hiện được gì không?"
An Vô Cữu ngừng lại một chút, "Cửa không mở được, nhưng mà có một số hiện tượng kỳ lạ, ví dụ chữ ở bên trên lon thiếc màu cam ở vòng trước là Orange, nhưng khi chúng xuất hiện lại lần