An Vô Cữu bị sặc nước tỉnh.
Giây trước cậu còn đang bị nhốt trong chiếc lồng chim bằng vàng kia, giây sau cậu đã bị giam trong một cái lồng kính chứa nước khổng lồ.
Giây trước cậu còn đang ở trong chiếc lồng chim bằng vàng đó, nhưng giờ cậu đã bị nhốt trong một chiếc lồng kính khổng lồ chứa đầy nước đá.
Chàng trai bất tỉnh bị ngâm trong nước, đến tận khi không thể thở được nữa mới giật mình tỉnh dậy, sau đó cậu run rẩy đứng dậy khỏi mặt nước.
Cả người An Vô Cữu đều ướt sũng, mái tóc lúc đầu buộc túm sau đầu cũng đang xõa tung, bị nước nhỏ tong tỏng.
Sau khi đứng lên, mực nước chỉ đến chừng dưới bụng cậu, mà trên mặt nước cũng có mấy viên băng đang nổi.
Nhiệt độ nước thấp lạ thường, cậu không thể không rùng mình vài cái.
Đây là một lồng kính hình chữ nhật.
Mặt trên có một đĩa kim loại lớn, giữa đĩa nối với một ống kim loại, cái ống này vẫn đang liên tục bơm nước đá vào trong lồng.
Có một thanh kim loại nhô ra ở mỗi bốn góc của đỉnh, cậu chẳng biết nó là cái gì.
Lấy chiều cao của chính mình làm chuẩn để ước lượng, chiều cao của lồng kính này cũng phải ít nhất hai mét.
An Vô Cữu cúi đầu.
Hai chân cậu quả nhiên đang bị hai chiếc xích sắt khóa lại.
Cậu quay người định đi mở xích, nhưng xích này bền lạ thường, y như tấm kính trước mặt cậu vậy, mặc dù cậu dùng sức đến đâu thì cũng không thể đập vỡ nó được.
Nhưng đây cũng chính là dự đoán của An Vô Cữu, nên cậu cũng chỉ thử vài lần rồi thôi, cũng không phí sức quá nhiều.
Ở trong một thiết bị rõ ràng rất khó phá từ bên trong như thế này, An Vô Cữu vẫn bình tĩnh như cũ.
Cậu chỉ loại trừ một hướng đi sai.
Nghĩ một hồi, An Vô Cữu cởi áo sơ mi đã bị nước nhúng ướt sũng ra, sau đó ngã mình vào trong làn nước cao đến nửa thân dưới.
Cậu tựa vào vách kính để đề phòng việc bị cột nước ở giữa xối thẳng vào đầu.
Nửa người trên để trần trắng nõn của cậu lộ ra trong không khí, hình xăm hoa mẫu đơn nửa đen nửa trắng uốn quanh ngực trần, vậy mà lại trông giống một tác phẩm nghệ thuật đang được trưng bày.
Bên ngoài lồng kính là một khung cảnh tối om u ám, xung quanh có rất nhiều con rối, lá poker khổng lồ và đồ bỏ đi của gánh xiếc chồng chất lên nhau.
Bên trái là tấm vải nhung đen đang che khuất bản thân cậu khỏi những người khác.
An Vô Cữu ngửa đầu, vươn tay ra chạm vào dòng nước đang đổ thẳng từ trên xuống, sau đó giương mắt nhìn chằm chằm cái đĩa tròn trên đỉnh thiết bị này.
Cậu phát hiện ra bên trên thực ra có bốn chiếc đĩa bị chia ra và một cái nút màu xanh lục.
Thế là cậu bèn đưa tay ra, định dùng đầu ngón tay ấn lấy nó.
"Ngươi đúng là một người chơi nóng vội."
Giọng nói của con thỏ lúc nãy vang lên, nhưng mà cậu chỉ nghe thấy giọng nó chứ không thấy cơ thể nó đâu.
An Vô Cữu luôn cảm thấy nó đang giám sát cậu từ một chỗ nào đó.
Cảm giác bị theo dõi này cậu đã luôn cảm thấy từ khi ở tầng một.
"Nhưng mà, ngươi cũng là người chơi thông minh nhất ta từng gặp.
Sau khi tỉnh lại ở đây, ngươi chẳng la hét, cũng chẳng liều lĩnh đập vỡ kính, không giật lấy xích ở cổ chân, thay vào đó ngươi chỉ bình tĩnh đứng lên, cởi áo ướt ngăn nhiệt độ cơ thể giảm xuống, sau đó tấn công cơ chế hoạt động của thiết bị này."
Con thỏ cất lời khen, "Thật không hổ là người chơi cao cấp, ngươi rất hiểu cách làm thế nào để sống sót lâu nhất."
"Nhưng mà," một giây sau, âm điệu của hắn ta đã thay đổi - hắn trầm giọng xuống, "liệu ngươi có sống sót được đến cuối cùng hay không, cơ bản không phải là chuyện bản thân ngươi có thể quyết định được."
Hắn nói thế là có ý gì?
An Vô Cữu chưa biến sắc, cậu tiếp tục im lặng nghe hắn ta nói tiếp.
"Ta biết bây giờ ngươi đang nghĩ gì.
Nhất định là ngươi đang nghĩ chẳng phải đây chỉ là nước ư, chỉ cần nhịn thở đến khi người bên ngoài đến cứu mình là được.
Mà kể cả có thiếu dưỡng khí, chỉ cần được cứu kịp thời, nước tràn qua đỉnh đầu thì mình vẫn có khả năng sống sót."
Sau khi nói xong, giọng nói kia lại cất lên một tiếng cười chói tai một lần nữa.
"Ngươi có nhìn thấy bốn thanh kim loại trên đầu mình không? Đó là điện cực kết nối mạch điện của rạp xiếc này, một khi mực nước dâng cao đến đó, nó sẽ bị chập ngay lập tức.
Đoán xem, lúc đó, ngươi - một người đang bị bao phủ hoàn toàn trong nước - liệu có sống được không?"
An Vô Cữu cuối cùng cũng biết cơ chế giết người của thiết bị này.
Cậu ngẩng đầu nhìn bốn thanh kim loại ở bốn góc.
Dựa theo tốc độ nước chảy bây giờ, e rằng cậu sẽ sớm bị giật điện chết ở đây.
"Chẳng thú vị gì cả, thế này mà ngươi cũng không tỏ vẻ sợ hãi ư? Ta thích nhất biểu cảm sợ hãi cực độ của nhân loại, cực kỳ thú vị, mà biểu cảm đó thì cực kỳ thích hợp với một gương mặt xinh đẹp như gương mặt của ngươi."
An Vô Cữu ôm ngực bằng hai tay, khẽ cất tiếng, "Tao không có hứng nói chuyện với một con thỏ biến thái.
Trò này còn gì nữa thì nói hết đi xem nào, xem mày có dọa được tao không."
Con thỏ lại cười.
"Đúng là một người chơi thú vị! Thế thì ta sẽ nói thẳng.
Cái lồng kính khổng lồ này không thể bị phá vỡ từ bên trong, nhưng từ bên ngoài thì có thể.
Ngươi có thấy cái búa phía dưới mấy lá poker kia không? Hai người hợp sức là có thể nhấc được nó lên, đập vài cái là ngươi có thể thành công thoát ra.
Không phải rất đơn giản sao?"
Nhất định là không đơn giản như vậy.
"Nhưng mà, những người bên ngoài kia đều bị thôi miên cả rồi.
Bọn chúng đang thưởng thức màn ảo thuật đặc sắc đó, làm sao có ai lại tốn sức đi cứu ngươi được? Huống chi, bọn chúng cũng đâu biết được ngươi đã bị tách khỏi đoàn đâu?"
An Vô Cữu bỗng nghĩ đến người giả mạo làm mình lúc trước.
Cậu giơ tay lên, định chạm vào micro bên tai mình.
"Đừng làm thế, vô dụng cả thôi.
Ở đây tất cả mọi tín hiệu đều bị chặn rồi, trừ phi bọn chúng tự phát hiện, không thì...!ngươi sẽ vĩnh viễn bị lãng quên ở đây.
Nhưng mà, nó khó lắm, ngươi thử nghĩ coi, chỉ có ai có sức mạnh tinh thần đủ mạnh để chống lại Thánh Đàn mới có thể chống lại thôi miên mà thôi.
Mà, kể cả người đó có chống lại được, bên đó đã có một ngươi khác rồi, không chừng người đó cũng có thể cứ thế rời khỏi chỗ này đó chứ."
An Vô Cữu trầm mặc.
Thấy cậu không nói lời nào, con thỏ có vẻ đắc ý lắm.
Giọng nó vút cao lên, "Nhìn cái đường ống đang xả nước ở giữa này đi.
Nó đang xả nước không ngừng, nghĩa là bên ngoài không ai thoát được khỏi thôi miên cả.
Khi số người bị tẩy não giảm đi, dòng nước sẽ dừng lại; mỗi khi một người thoát khỏi trói buộc tinh thần, sẽ có năm phút nước ngừng.
Nhưng mà nếu ngươi không thoát ra, nước sẽ lại chảy tiếp, ngươi vẫn sẽ chết mà thôi."
Đây cũng có nghĩa là cậu nhiều nhất chỉ có thể có được 30 phút nước ngừng mà thôi, nhưng điều này cũng phụ thuộc vào việc mọi người có thể tỉnh lại hay không.
"Nhưng mà...!Ta cũng rất khoan dung." Con thỏ nói tiếp.
"Ta sẽ cho ngươi một biện pháp tự cứu mình.
Mặc dù không thể hoàn toàn khiến ngươi thoát được, nhưng ít nhất ngươi sẽ không bị điện giật chết ở đây, hoặc không bị chết cóng trong bể nước đá này."
Nói xong, bốn mảnh tròn trên chiếc đĩa kim loại trên đỉnh đột nhiên mở ra.
Từ những lỗ tròn hiện ra bốn tấm lụa dài màu đen, trắng, đỏ, xanh được gấp đôi, được treo trên bốn cái móc hình vòng.
Chúng từ từ rủ xuống mắt An Vô Cữu.
Những tấm lụa này trông rất giống đạo cụ ảo thuật, nhưng An Vô Cữu nhận thấy chất lượng dệt của những tấm lụa này không tốt lắm - chúng được dệt dày mỏng không đều, một số chỗ mỏng đến mức trong suốt và đứt ngay khi kéo mạnh, trong khi một số chỗ khác thì dày, nói chung là khác nhau rất nhiều.
"Đây là một bài kiểm tra nho nhỏ ta dành cho ngươi, không khó lắm đâu.
Mấy dải lụa dài này chính là đạo cụ.
Giờ ta sẽ nói cho ngươi một số điều kiện: thứ nhất, nếu một trong số những dải lụa này chạm vào mặt nước, sau 20 phút nước sẽ thấm hết vào cả dải lụa.
Ngươi có bốn dải lụa ngoại trừ màu sắc khác nhau thì đều giống nhau như đúc, ngươi có thể kéo chúng đến từng độ cao khác nhau.
Nhưng mà, ta phải nhắc ngươi một chút, những dải lụa này được dệt không đều tay, chỗ mỏng chỗ dày, tốc độ ngấm nước mỗi chỗ cũng khác nhau."
"Thư hai, cũng là thứ ta muốn thử thách ngươi: Ngươi phải tính được 22 phút 30 giây mà không dùng bất kỳ dụng cụ tính thời gian nào.
Ấn nút màu lục nghĩa là bắt đầu tính giờ, ấn một lần nữa coi như tính giờ xong."
"Ngươi có thể bắt đầu và kết thúc bất kỳ lúc nào.
Nếu khoảng thời gian tính được chênh lệch hơn kém 3 giây so với 22 phút 30 giây, vậy thì, ta xin lỗi, ngươi sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội tự cứu mình, chỉ có thể giao sinh mạng của mình cho người ở ngoài, hoặc là bị giật điện chết ở nơi này, trở thành một tiêu bản của ta mãi mãi mà thôi.
Dường như hắn đã nhìn thấu suy nghĩ của An Vô Cữu, vì sau khi nói xong, hắn lại bổ sung thêm một câu.
"Ta tốt bụng nhắc ngươi một câu nhé.
Đừng có dùng nhịp tim của ngươi để tính thời gian, cơ thể ngươi ngâm trong nước đá nên nhiệt độ cơ thể càng ngày càng thấp, nhịp tim cũng sẽ càng ngày càng chậm đi."
Nước đá vẫn liên tục đổ xuống, mấy viên đá nổi dập dềnh bên hông An Vô Cữu.
"Nghĩ cách gì đó đi." Giọng con thỏ lanh lảnh, sắc nhọn.
"Hoặc là nghĩ di ngôn của bản thân đi, sau khi trò chơi kết thúc, ta sẽ chuyển lời cho những đồng đội may mắn còn sống sót của ngươi hộ cho, để bọn chúng cảm nhận được hối hận là như thế nào."
"Nhưng mà cũng chẳng có cơ hội đâu, nước vẫn đang chảy nè, có khi mấy người ngoài kia rơi vào thôi miên hoàn toàn rồi.
Một lúc nữa, đến khi nước sắp tràn qua đầu ngươi, những người không tỉnh khỏi thôi miên cũng sẽ chết não, ngươi sẽ không cô đơn chết đâu."
An Vô Cữu chẳng thèm nghe hắn ta nói nữa.
Bây giờ những gì con thỏ nói chỉ là đòn tâm lý mà thôi, hắn ta muốn đánh gục ý chí của cậu, để hắn có thể tay không chiến thắng cậu.
Nhưng chỉ một lát sau khi con thỏ vừa dứt lời, cột nước đang đổ xuống không ngừng vậy mà ngừng lại thật.
Đường ống bị chặn, nước đá không đổ vào nữa.
An Vô Cữu đứng trong nước đột nhiên nở nụ cười, cất tiếng với con thỏ bây giờ đang im lặng.
"Đừng nên xem thường ý chí của những người sống sót."
—
Thẩm Thích cảm thấy có thứ gì đó đang kiểm soát ý thức của mình.
Sau khi An Vô Cữu bị di chuyển tức thời và đi xuống khỏi khán đài, từ từ lại gần, cuối cùng đứng trước mặt anh, hắn ta liền nhặt bông hoa trên đùi anh lên và xoay xoay nhành hoa trong tay.
"Xem hay không?" Hắn ta giương mắt lên, ánh mắt chuyển từ cánh hoa trắng như tuyết sang mặt Thẩm Thích.
Khuôn mặt, biểu cảm, ánh mắt, ánh sáng trong mắt, độ cong khóe môi khi cười, hình xăm trên người, cách đứng của cậu ta...
...hoàn toàn giống An Vô Cữu.
Nhưng hắn ta không phải An Vô Cữu.
Khoảnh khắc nhìn thấy cậu ta, sự mừng rỡ trào dâng trong lòng Thẩm Thích khiến anh bị mê hoặc trong chốc lát, nhưng anh cũng thấy rõ được người đứng trước mặt mình này không phải An Vô Cữu.
Nếu An Vô Cữu bước ra từ một cái lồng khác, cậu ấy sẽ nghi ngờ đứng trên sân khấu quan sát một lúc, chứ sẽ không đi thẳng về phía anh như thế này.
Cậu ấy chẳng có