Người này lại biến đổi rồi.
Thấy cậu trong bộ dạng này, Thẩm Thích lập tức hiểu được.
Nhưng mà dù sao thì anh cũng đã quen với kiểu biến hóa này rồi, tại vì anh cũng giống cái kẻ trước mắt mình này - đều không phải người bình thường.
Thế là Thẩm Thích cụp mắt xuống, nở một nụ cười tươi như nắng với người đối diện.
"Đâu chỉ mỗi ôm cậu, tôi còn định hô hấp nhân tạo cho cậu cơ.
Tiếc là cậu tự tỉnh mất rồi."
An Vô Cữu nhíu mày, nhắm mắt nghiêng nhẹ đầu giãn cổ, sau đó xoay người rời khỏi vòng tay Thẩm Thích như một chú chim cất cánh bay đi không giữ lại được.
Kỳ lạ thật, lúc bị ôm lấy, cậu đã ngửi được một ít mùi hạnh nhân đắng* trên người Thẩm Thích.
(*) Hạnh nhân bao gồm 2 loại hạt: hạnh nhân ngọt và hạnh nhân đắng.
Hạt hạnh nhân ngọt rất bổ dưỡng còn hạt hạnh nhân đắng có chứa độc tố.
Hạnh nhân đắng thường chứa một lượng hydrogen cyanide, cyanua tương đối lớn.
Theo các chuyên gia sức khỏe, thậm chí chỉ ăn 7-10 hạt hạnh nhân đắng có thể gây ra vấn đề sức khỏe cho người lớn, và có thể gây tử vong ở trẻ em.
Dẫm hai chân lên mặt đánh, An Vô Cữu mỉm cười, đưa tay túm mái tóc ướt phía sau.
"Đến muộn như thế, lại còn muốn cứu tôi bằng cách hô hấp nhân tạo?"
"Nếu là người khác, chắc cơ thể cũng lạnh ngắt rồi."
Nháy mắt đó, Thẩm Thích chợt nghĩ đến lời An Vô Cữu nói lúc mới quay lại từ vực sâu ngập tràn dung nham.
"May mà tôi là người đi cuối cùng, không thì phiền phức to rồi."
Rõ ràng là cùng một ý, thế mà lúc xấu tính và lúc dịu dàng lại nói khác hẳn nhau.
"Cậu chưa đủ lạnh đấy à." Thẩm Thích không chút dục niệm nào nhìn thân trên trắng như ngà của An Vô Cữu, phát hiện ra một điều mới mẻ.
Sau khi bị ướt, An Vô Cữu lại càng xinh đẹp, trên người phủ một lớp nước như ánh trăng vừa vớt khỏi hồ.
Nghe anh nói vậy, An Vô Cữu liếc Thẩm Thích.
Cậu biết ý anh nói nhiệt độ cơ thể mình.
Thế là, cậu cố ý lại gần, cúi đầu bắt lấy bàn tay của Thẩm Thích, sau đó áp lòng bàn tay ấy vào ngực mình.
"Rất lạnh, đúng không?"
Động tác của cậu rất chậm, vậy nên đầu ngón tay của Thẩm Thích chạm vào làn da của cậu đầu tiên, sau đó đến đốt ngón tay, rồi mới đến lòng bàn tay, rồi cổ tay.
Làn da hơi sẫm màu của tay anh nhẹ nhàng áp vào lồng ngực tái nhợt ẩm ướt của cậu, hình xăm hoa mẫu đơn phức tạp màu đen giao hòa với vân tay của anh, sau đó để bàn tay nhẹ ấn xuống.
An Vô Cữu điều khiển tay Thẩm Thích, để bàn tay anh lướt trên người mình, từ ngực hướng dần xuống dưới, để bàn tay anh lướt qua những chỗ không bằng phẳng và chỗ bằng phẳng, đến khi đầu ngón tay anh chạm đến lưng quần.
Rồi cậu bỗng buông tay ra.
Để mặc ngón tay của Thẩm Thích móc lấy mép, ngón tay hơi cong lại trên bụng mình.
Sau đó, cậu ngẩng đầu lên, nở một nụ cười thuần khiết vô cùng với anh.
Cậu vươn tay, ngón tay cọ vào một bên khuyên tai của anh.
"Đừng nói là anh thật sự thích con trai đấy nhé."
Hạt san hô đỏ ánh lên ánh sáng nhẹ trong bóng tối, lắc qua lắc lại không ngừng.
Thẩm Thích cũng ngẩng đầu, thu tay lại, nhìn thẳng vào mắt cậu.
Nói cũng kỳ, thế mà An Vô Cữu lại nhìn thấy trong mắt anh một chút ngây thơ.
Rõ ràng gương mặt của anh là một gương mặt không cần phí sức trên tình trường cơ mà?
Thích ư?
Trong đúng khoảnh khắc ấy, Thẩm Thích bỗng nhận ra mình không trả lời được câu hỏi này.
Quả thật, lúc trước anh đã từng nói đùa trước mặt Chung Ích Nhu là mình không thích nữ, nhưng nói thật thì anh có vẻ cũng chẳng thích nam, chẳng thích người.
Anh biết thích thì cần phải có ấn tượng tốt, nhưng anh không biết ấn tượng tốt đến đâu thì tính là thích, cũng không biết thích người và thích mèo mô phỏng sinh vật sống* thì khác gì nhau, càng không hiểu được thích người cũng được chia thành nhiều loại khác nhau.
(*) Cái này là kiểu mèo giả bằng máy nhưng được làm cho giống mèo thật.
Nên là, Thẩm Thích tạm thời lựa chọn im lặng.
Nam hay nữ, đối với anh chẳng khác gì nhau lắm.
Ngay cả An Vô Cữu trước mặt anh cũng vậy, bất kể cậu có thiện lương hay độc ác, cậu cũng chẳng khác gì trong mắt Thẩm Thích cả.
Cậu chỉ là một người mà thôi.
Bởi vì, cậu rất giống một con mèo mô phỏng mà Thẩm Thích đã gặp được từ rất lâu về trước.
Con mèo kia chỉ có hai thiết lập hành vi mà thôi: gần gũi và ghét bỏ.
Nên là, lúc Thẩm Thích đụng phải nó lúc nó trong thiết lập gần gũi thì nó sẽ cọ đầu vào anh.
Thẩm Thích vẫn còn nhớ rõ cảm giác lông nhân tạo cọ vào da mình lúc ấy.
Nhưng có lúc, khi nó trong thiết lập khác, bất kể Thẩm Thích có cố gắng lại gần thế nào, nó cũng sẽ tránh anh, thậm chí còn cắn anh.
Nhưng Thẩm Thích chẳng hề ghét nó, thậm chí thấy nó còn đáng yêu hơn mèo thật.
Rơi vào hồi ức, Thẩm Thích như đồ chơi hết pin.
Anh nghe thấy An Vô Cữu nói loáng thoáng "có vẻ không phải", vẫn chưa phản ứng kịp, nhưng đến khi An Vô Cữu cởi xong nút áo cuối cùng của mình thì anh mới đột nhiên tỉnh lại.
"Cậu đang làm gì vậy?" Thẩm Thích bắt lấy tay An Vô Cữu.
Nhưng An Vô Cữu chẳng hề để ý, cũng chẳng có liêm sỉ cứ thế lột áo Thẩm Thích xuống.
"Đương nhiên là cởi đồ anh rồi, hai mắt anh quả nhiên chỉ để trưng thôi đúng không?"
Thẩm Thích cảm thấy cực kỳ phức tạp, vừa buồn cười vừa bất lực, "Đúng là chỉ để trưng thôi, nên chẳng nghĩ cậu sẽ động tay động chân thật." Nói thì nói vậy, anh vẫn để mặc An Vô Cữu xâu xé.
An Vô Cữu cười lạnh một tiếng, lấy cái áo cậu vất vả cởi ra mặc lên người mình, cúc cũng chả thèm cài, giơ tay nhẹ vỗ vào mặt Thẩm Thích, "Tôi cũng chẳng phải người tốt lành gì, đối với tính hướng của anh cũng chẳng có hứng thú đâu, tôi lạnh lắm, cần mặc áo."
Đường hoàng nói xong câu này, mắt cậu lại lướt xuống, ánh mắt lướt từ xương quai xanh đến những đường nét trên cơ bụng anh.
"Vóc dáng cũng khá quá nha, thôi đừng mặc, cứ để mọi người cùng thưởng thức."
Lúc nói chuyện, đôi môi ửng đỏ của cậu khẽ đóng mở, Thẩm Thích có thể loáng thoáng thấy được đầu lưỡi của cậu.
An Vô Cữu đập hai cái vào vai Thẩm Thích, sau đó lướt qua anh đi ra ngoài, vừa đi vừa từ tốn vặn eo bẻ cổ.
"Lần sau đến cứu tôi sớm một chút."
Thẩm Thích quay người đi theo, "Ấy, vậy tôi mặc gì bây giờ?"
An Vô Cữu cũng không quay đầu lại, buột miệng, "Nợ tiền kẹo đi."
Thẩm Thích trợn mắt.
Nợ một lần kẹo đổi một cái áo? Dựa vào đâu vậy, đó vốn chính là áo của anh mà?
"Ăn kẹo hay không cũng được, cho tôi đổi quần với nào." An Vô Cữu nói tiếp.
Quả nhiên anh đã nghĩ tốt về cậu quá rồi...
"Soạt" một cái, An Vô Cữu một tay kéo tấm màn ra, đối diện với ánh sáng thì híp mắt lại.
Đợi đến lúc mắt đã quen với ánh sáng, cậu liền đi ra ngoài.
Vô cùng lo lắng vì không tìm được Thẩm Thích và An Vô Cữu, Ngô Du quyết định ngồi khoanh chân ngay trên sân khấu, nhìn về phía tấm màn che.
Bất ngờ là, chưa ngồi được bao lâu thì An Vô Cữu đã kéo tấm màn che ra.
Nhưng mà, tóc tai cậu đều ướt đẫm, áo sơ mi trắng trên người biến thành màu xám, áo lại chẳng cài khuy nào, mà biểu cảm trên mặt cũng đã thay đổi.
Nhìn thấy Ngô Du, An Vô Cữu nhẹ nghiêng đầu.
"Tiểu quỷ."
Ngô Du tự giác đứng lên.
An Vô Cữu lại thay đổi trạng thái rồi, không biết tại sao nhưng tự dưng cậu ta thấy hơi khẩn trương.
Nhưng An Vô Cữu vẫn y như thế - thờ ơ bước tới, quơ quơ vài cái trên đầu Ngô Du hết mức qua loa, suýt nữa làm rơi mũ lưỡi trai của cậu ta luôn.
Ngô Du đỡ lấy mũ quay đầu lại.
An Vô Cữu giờ đã ngồi xuống bên rìa sân khấu, hai tay chống lên sàn sân khấu, xoay xoay cổ nói, "Mệt chết mất."
Một giây sau, lại nghe tiếng màn che kéo ra, Ngô Du lại quay lại, thấy Thẩm Thích ở trần nửa thân trên đi ra.
"Hai người vừa làm cái gì đấy?" Ngô Du nhíu mày.
Vừa hỏi xong, tay của Thẩm Thích đã vỗ một cái vào mặt Ngô Du, tát một phát bay cả cái mũ cậu ta vừa đội lại ngay ngắn.
"Trước khi đặt câu hỏi thì tự hỏi mình bao nhiêu tuổi đi đã."
Ngô Du hít sâu một cái, cầm mũ lao khỏi sân khấu.
Cậu ta bước nhanh đến bên cạnh Nam Sam.
"Liệu anh có câu chú nào khiến người khác bình tĩnh lại không?"
Nam Sam đang ngồi trên ghế, cảm giác toàn thân đều không có sức, cơ bắp cứng hết cả.
Nghe Ngô Du nói, anh vẫn mở bảng điều khiển của mình ra, lát sau thì nói với cậu ta, "Cậu nhìn cửa sổ chat của mình đi, nhìn cái tôi vừa gửi cậu."
Ngô Du ngồi xuống bên cạnh anh ta, nghe anh ta nói thì mở cửa sổ chat ra, thấy một đống chữ lít nha lít nhít đập thẳng vào mắt mình.
"Đây là Chú Tĩnh Tâm.
Lão Quân đã nói: Đại đạo vô hình, sinh dục thiên địa..."
"Dài thế á? Thôi tôi thà tức giận tiếp còn hơn." Ngô Du đóng cửa sổ, hai tay ôm ngực.
"Không giận không giận," Nam Sam cong mắt cười, xoa xoa đầu cậu ta.
Lúc đầu bị sờ đầu Ngô Du thấy rất phiền, nhưng Nam Sam không làm rơi mũ của cậu ta nên cậu ta thấy cũng phiền đến thế nữa.
Chung Ích Nhu thấy An Vô Cữu đi ra, quan tâm hỏi, "Vô Cữu có sao không?" Giọng cô vẫn yếu ớt, sắc mặt cũng càng ngày càng kém đi.
An Vô Cữu vốn ngửa đầu ra sau, nghe thấy giọng cô thì hạ cằm xuống, để thẳng mặt.
"Tôi là ai chứ? Mấy cái trò mèo này mà đòi chơi tôi ấy hả?"
Nói xong, cậu nhìn quanh, "Cái tên giả mạo kia đâu? Tôi còn chưa được nhìn miếng nào đâu nhé."
Thẩm Thích đi đến từ sau lưng cậu, ngồi xổm bên cạnh cậu tỏ vẻ hối lỗi, "Ấy, đúng rồi, tôi lỡ tay làm chết thằng đó rồi."
Lỡ tay?
Ngô Du tiếp tục cạn lời.
"Chết rồi?" An Vô Cữu quay sang, dùng gương mặt hết sức thánh thiện nói một câu tàn nhẫn, "Sao không để nó sống để tôi còn chơi đùa một chút?"
Dưới sân khấu, ba người không cùng chơi trò chơi với cậu ở vòng trước hết sức kinh ngạc.
An Vô Cữu bây giờ trước mặt bọn họ và An Vô Cữu bước vào lồng chim một tiếng trước hoàn toàn là hai người khác nhau.
Josh lo lắng nuốt nước bọt, nhìn thi thể của An Vô Cữu giả vẫn đang bị buộc trên ghế, sau đó lại nhìn người đang ngồi ở mép sân khấu.
"Có, có phải chúng ta nhầm rồi không?" Cậu ta bắt đầu nghi ngờ bản thân, "Cuối cùng thì ai là thật, ai là giả?"
Thẩm Thích và An Vô Cữu liếc nhau, sau đó đồng thời bật cười.
Chung Ích Nhu sớm biết là sẽ thế này, tốt bụng giải thích, "Không nhầm đâu, người cậu đang thấy đúng là An Vô Cữu thật đấy, chỉ là đầu óc cậu ấy hơi có vấn đề tí thôi, thỉnh thoảng tính cách sẽ lúc tốt lúc xấu."
Josh không hiểu lắm, "Chẳng lẽ là đa nhân cách?"
An Vô Cữu chống tay lên sàn sân khấu nhảy xuống, "Đa nhân cách mà tôi còn nhớ cậu là ai hả, Josh?"
"Không phải vấn đề về nhân cách.
Đa nhân cách là một loại bệnh tâm thần đặc biệt, các nhân cách khác nhau đều là những người hoàn toàn khác nhau, từ trí tuệ đến kinh nghiệm sống, thậm chí cả giới tính cũng không giống nhau.
Họ không có ký ức liên quan, không có cùng quan hệ xã hội, có thể một nhân cách là một đứa trẻ thiên tài trí tuệ siêu phàm, một nhân cách là một ông già bảy mươi, một nhân cách là một người đàn ông trung niên tính cách cộc cằn chẳng làm nên trò trống gì, đó mới là bệnh đa nhân cách."
"Vô Cữu không giống thế, chỉ là thỉnh thoảng cậu ấy sẽ biến từ tính cách lương thiện đáng tin thành kiểu người bây giờ mọi người đang thấy, biến từ thiện thành ác..." Chung Ích Nhu nói nhiều quá, không nhịn được ho vài cái, "Mặc dù có hai tính cách khác nhau, trạng thái này cũng sẽ biến hóa, nhưng vẫn