Hai người cứ giằng co với nhau như vậy một lúc.
Sắc mặt Thẩm Thích thay đổi.
Đôi mắt xanh ngọc của anh hơi run lên dưới ánh đèn, gương mặt tràn ngập sự bất ngờ và không thể tin nổi.
Có lẽ là anh đã bị yêu cầu vô lý của cậu làm giật cả mình.
An Vô Cữu rất đắc ý.
Cậu nhướng mày, đang định cười nhạo thì Thẩm Thích nãy giờ vẫn ngạc nhiên lại phá ra cười.
"Cậu định hôn ở đâu?" Thẩm Thích đặt tay lên môi, viên hồng ngọc giữa lông mày khiến nụ cười của anh trở nên mê hoặc đến lạ.
Cậu thất bại.
An Vô Cữu cảm thấy hơi không vui.
Quả nhiên anh ta chẳng phải người ngây thơ mà!
Nhưng cậu cũng cười theo, còn ra vẻ nghiêm túc xem xét, ánh mắt lướt từ đầu đến chân Thẩm Thích, "Đúng vậy, hôn chỗ nào thì tốt đây?"
Ánh mắt cậu cuối cùng rơi xuống hoa văn trên hầu kết của Thẩm Thích - hoa văn mặt trời với một con mắt ở chính giữa.
An Vô Cữu hơi nghiêng đầu lại gần cổ Thẩm Thích, để môi mình cách hầu kết của anh chỉ có một chút, hơi thở ấm áp của cậu phả lên làn da anh.
Giương mắt lên, An Vô Cữu nhìn Thẩm Thích, sau đó nhận ra anh cũng đang rũ mắt nhìn mình.
Anh hết sức bình tĩnh, trên mặt chẳng có một chút mất tự nhiên nào.
"An Vô Cữu," Thẩm Thích bình tĩnh mở miệng.
"Người thật sự thích đàn ông là cậu, có đúng không?"
Nghe thấy câu này, An Vô Cữu suýt nữa làm được việc lại dừng lại.
Cậu đứng thẳng lên, lúc quay người đi lại quay đầu liếc Thẩm Thích, khóe môi cong lên một nụ cười quyến rũ.
"Tôi thích mỹ nhân."
An Vô Cữu quay lưng lại đi về phía những người khác, chẳng quay đầu nhìn anh, chỉ để lại một câu nói, "Hôm nay chưa phải lúc, tôi sẽ để dành lợi ích này lần sau dùng."
Thẩm Thích nhìn bóng lưng của cậu, khẽ cười.
Sau khi trả lời được câu hỏi mãi dây dưa trong lòng anh, anh tự dưng cảm thấy an tâm khó hiểu.
Vậy là, bây giờ Thẩm Thích đã quay lại trạng thái trước đó của mình, vô cùng hiếu kỳ và tò mò về An Vô Cữu - thậm chí còn tò mò hơn cả lúc trước.
Anh muốn lột từng lớp kén của người này ra, muốn nhìn thấu lòng cậu, muốn thấy được hết những nhược điểm và nơi yếu ớt nhất của cậu.
Nhưng điều này cũng có nghĩa là quyền chủ động phải nằm ở tay anh.
Thế là, anh nhanh chóng học được một sự bình tĩnh từ tốn và thỏa mãn quái dị từ An Vô Cữu, sau đó dùng chính cái anh học được để đáp trả lại cậu.
Nếu cậu muốn thấy anh bối rối, vậy thì anh sẽ không cho cậu thấy cái vẻ bối rối đó.
Nếu cậu muốn sự thỏa mãn sau khi trêu đùa anh, vậy thì anh sẽ không cho cậu thỏa mãn bằng cách đó.
Thẩm Thích đưa tay lên sờ cổ mình.
Bọn họ đều chẳng phải loại người tốt lành gì, lấy ác trị ác vẫn là tốt nhất.
"Mọi người đã mở được cửa rồi à?" An Vô Cữu bước nhanh về phía trước, khoác tay lên vai Ngô Du, trên mặt là một nụ cười hiền, "Không tệ nha Tiểu Du."
"Bởi vì nó liên quan đến rubik." Ngô Du trả lời đơn giản.
So với những người khác, cậu ta dễ chấp nhận việc An Vô Cữu thay đổi trạng thái hơn - dù sao thì trong trò chơi trước, An Vô Cữu chính là người đã sau màn điều khiển Ngô Du mà.
Vậy nên, cậu ta đã quen với điều này lắm rồi.
Nhưng những người khác vẫn chưa quen lắm, hơn nữa vừa mới đi lên một tầng mới, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng hơn.
"Làm gì mà nghiêm trọng vậy." An Vô Cữu theo sau, trước khi đi vào vô tình đụng phải tay nắm cửa.
Đột nhiên, một tiếng cảnh báo xuất hiện.
[A02 không có quyền hạn ở tầng này, thông tin đang được báo cáo.]
Không có quyền hạn?
An Vô Cữu nhíu mày.
Cậu để hẳn tay lên, nhưng vừa nắm lấy thì một tiếng kêu thứ hai đã vang lên, nhưng không phải là một tiếng cảnh báo.
[Quyền truy cập bị ép mở.]
Giọng nói lại vang lên.
[Ngài không có quyền xem xét.]
[Ngài không có quyền xem xét.]
Âm thanh cảnh cáo lặp lại rất nhiều lần.
Vì sao A02 lại không có quyền hạn ở tầng này? Không phải anh ta cùng cấp với quản lý ư?
Nhưng bây giờ quyền hạn lại không dùng được nữa.
Tạm không suy đoán nữa, An Vô Cữu đặt cả hai tay ở sau lưng và đi vào trong.
Bên trong có một dãy màn hình tối đen và mấy cái ghế sô pha, cậu chọn bừa một cái rồi nghiêng người ngã xuống.
Căn phòng này chẳng giống những căn phòng trước đó, nó khá to, nhưng sàn lại là hình tam giác, góc tam giác bên trong phòng có vẻ chỉ chừng 30 độ, giống một miếng pizza vậy.
Nhìn bố cục như vậy, e là tầng này chỉ có ba phòng.
Nhìn từ bức tường bọn họ gặp phải lúc mới lên cầu thang ở phía nam, bên trái là hành lang đi về góc Tây Bắc, bên phải là hành lang đi về góc Đông Bắc.
Ở bên phải là phòng đặt hàng, bên trái là phòng trả hàng, ở giữa thì là một căn phòng hình thang - hiện tại bọn họ chưa vào được.
Thẩm Thích là người cuối cùng đi vào.
Anh nhìn An Vô Cữu đang ngồi trên ghế sô pha, sau đó nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở dãy màn hình tối đen.
Dương Nhĩ Từ đỡ Chung Ích Nhu đến một trong số những chiếc ghế sô pha trong phòng.
Lúc này, Chung Ích Nhu đã mất gần hết khả năng tự hành động, nói chuyện cũng khó.
Nam Sam không khác cô lắm, nhưng anh ta đang cố gắng chịu đựng lấy một lá bùa ra.
Anh ta dùng ngón tay viết mấy chữ mọi người không hiểu lắm, sau đó đặt bùa trên tay.
Hai tay anh ta đập vào nhau, là bùa cháy lên, lửa lóe ra từ giữa lòng bàn tay Nam Sam, nhưng lúc anh ta mở tay ra lá bùa đã cháy không còn dấu vết gì.
"Anh làm gì vậy?" Ngô Du không muốn hỏi lắm, nhưng sau một lúc xoắn xuýt thì vẫn cất tiếng.
"Cường hóa cơ thể." Nam Sam nói đứt quãng.
"Tôi nghĩ càng về sau sẽ càng tệ, nên tôi đang phong bế sức lực của mình, để lát sau...!không ngã xuống."
Dương Nhĩ Từ quay sang nhìn An Vô Cữu, nghiêm túc nói, "Sau khi lên tầng lại chẳng thấy mảnh chìa khóa nào, cậu cầm hết đấy à?"
An Vô Cữu dựa trên ghế sô pha, ngón trỏ đỡ huyệt Thái Dương.
"Đúng thế." Cậu mỉm cười, chẳng thèm che giấu sự ích kỷ, chỉ suy nghĩ cho bản thân của mình, "Có ba cái, tôi cầm hết."
"Cậu không có ý định chia sẻ nó phải không?" Dương Nhĩ Từ hỏi, "Ít nhất hãy nói cho chúng tôi những từ được viết trên đó."
An Vô Cữu không quan tâm, thậm chí còn thấy rất nực cười, "Đây là chiến đấu cá nhân, rõ ràng là tôi đang cạnh tranh với mọi người.
Những mảnh chìa khóa này tôi nhặt được trong lồng kính, đương nhiên là tôi cầm rồi."
"Hơn nữa..." Cậu lại cười cười.
"Nếu không có tôi, các người đã chết hết ở tầng hai rồi."
Mặc dù câu này không dễ nghe tí nào, nhưng nó lại chính là sự thật.
Josh cất tiếng giảng hòa, "Chuyện mảnh chìa khóa...!chắc cũng không quan trọng đến thế đâu, cứ xem xem làm thế nào đi khỏi tầng này đã."
"Cậu nói đúng đó." An Vô Cữu nhún vai.
"Mục đích của trò chơi này cũng không phải là phí thời gian với những thứ vô dụng này, mà là làm thế nào để rời khỏi tòa nhà.
Mà mấy người cũng đừng có quên là có giới hạn thời gian nữa."
Lời cậu nói và đồng hồ đếm ngược trước mắt mọi người khiến tất cả tỉnh táo lại.
Sau khi khiến mọi người căng thẳng, An Vô Cữu lại uể oải ngáp một cái, "Chơi liên tục mười mấy tiếng rồi, mệt chết mất." Sau đó cậu ngửa đầu ra sau, dựa vào ghế sô pha ngủ mất.
Dương Nhĩ Từ im lặng trong chốc lát, quay ra nhìn Chung Ích Nhu trên ghế, nhưng Chung Ích Nhu cũng đang dần dần nhắm mắt lại, thế là cô bèn đi qua kiểm tra.
"Chung Ích Nhu hôn mê rồi."
Ngô Du quay đầu nhìn, thấy cô đã có người chăm sóc bèn quay lại giải quyết tiếp những cái màn hình trong căn phòng này.
Cậu ta thử từng màn hình một, cuối cùng tìm thấy một cái bật được.
Có vẻ như những màn hình khác đã bị hỏng rồi.
Màn hình sáng lên.
[Xin điền lý tưởng phục vụ.]
Ngô Du ngập ngừng.
Lý tưởng? Sao mà cậu ta biết được lý tưởng của nơi này là cái gì chứ.
Thẩm Thích không nói gì từ đầu, thấy Ngô Du kẹt ở đó thì thuận miệng nhắc, "Lúc trước người đàn ông trong video cứ lặp lại một câu mãi ấy."
Bấy giờ Ngô Du mới nhớ ra, thế là cậu ta nhập câu đó vào.
[Tất cả vì lợi ích của nhân loại.]
Khung nhập chữ biến mất, câu trả lời hiện ra.
[Xin chào C04, chế độ đặt hàng đã được bật, xin hãy hướng dẫn khách hàng đặt một đơn đặt hàng riêng.]
Nghe thấy giọng nói tổng hợp, mấy người còn lại cũng bước đến trước màn hình.
Bọn họ thấy ba hình tròn xuất hiện, theo thứ tự là đen, trắng và vàng nhạt.
[Xin mời chọn màu yêu thích của khách hàng.]
Ngô Du do dự một chút, cảm thấy đen và trắng không may mắn lắm nên chọn màu vàng.
Sau khi chọn xong, màn hình lại xuất hiện những lựa chọn mới.
[Xin hỏi ngài thích chất lượng sản phẩm thế nào? 1.
Cấp thấp, 2.
Trung bình, 3.
Cao cấp.]
"Hay chọn cao cấp đi?" Josh đề xuất.
"Cao cấp chắc sẽ tốt hơn đúng không?"
Ngô Du gật đầu, chọn "Cao cấp".
Sau đó, trên màn hình lại xuất hiện câu hỏi thứ ba.
[Xin hỏi ngài thích hình thức nào? 1.
Tự nhiên, 2.
Nhân tạo.]
Ngô Du chọn "Tự nhiên".
Biểu tượng đồng hồ cát ngược hiện ra trên màn hình.
Bọn họ cứ tưởng sẽ xuất hiện kết quả gì đó, thế nhưng cuối cùng lại chỉ nhận được một câu trả lời không tốt:
[Nguồn cung cấp thiếu hàng, xin hãy đợi...]
"Làm hết đống này xong, thế mà lại thiếu hàng?" Josh rất không hiểu.
"Thế thì hành hạ chúng ta để làm gì?"
Vừa dứt lời, sau lưng của bọn họ bỗng nổi gió lên.
Ngô Du còn chưa kịp quay đầu thì đã nghe thấy giọng Nam Sam.
"Cô Chung—!"
An Vô Cữu đang nhắm mắt cũng lập tức mở mắt ra, ngẩng đầu lên.
Hai cánh tay cơ học khổng lồ xuất hiện từ bức tường chéo, chúng đang kẹp lấy Dương Nhĩ Từ và Chung Ích Nhu đang mê man.
[Bổ sung nguồn cung, bổ sung nguồn cung...]
Ngô Du trợn to mắt, cậu ta và Josh cùng nhào qua nhưng lại vồ hụt.
Thẩm Thích bắt được một tay của Chung Ích Nhu, ai ngờ một lưỡi dao bỗng bật ra từ cánh tay máy.
Thẩm Thích phản ứng rất nhanh, anh nghiêng người