Hướng Tây Bắc, Miêu Pha Phong.
Băng đá phủ đầy núi, tuyết trắng mênh mang, trời xanh trong vắt không thấy một gợn mây.
Giang hồ đồn đại Bích Lạc Cung dời về phương Nam, vậy mà chẳng biết từ bao giờ nó đã dừng chân ở hướng Tây Bắc, mà cũng phải mất một năm sau khi nó dời đến Miêu Nha Phong mới có người tình cờ biết được tin này.
Còn rốt cuộc Bích Lạc Cung nằm ở nơi nào trên Miêu Nha Phong thì người trong giang hồ cũng ra sức nghe ngóng thăm dò, nhưng mãi vẫn chưa tìm ra.
Nơi xa xa vực tuyết truyền đến tiếng vó ngựa, là một hàng mấy người chầm chậm đi đến dưới chân Miêu Nha Phong.
Bắt đầu từ đây, băng tuyết ngày càng dày, tiết trời lạnh lẽo thấu xương, nếu không phải cao thủ hạng nhất thì cực kỳ khó đi.
Mấy con ngựa dừng lại dưới chân Miêu Nha Phong, mọi người xuống ngựa, ngẩng đầu nhìn l3n đỉnh núi.
"Má nó chứ, cái đất khỉ ho cò gáy gì đây? Chỗ này mà có người ở à? Ranh con, ngươi không trí trá đấy chứ?" Miệng mũi Trì Vân thở ra khói trắng, tuy võ công đầy người nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, "Dù có là thần tiên thì sống ở đây không chết rét cũng chết đói."
Chung Xuân Kế khẽ cười, "Ở quen rồi thì thấy cũng được mà, bắt đầu từ đây chỉ đi bộ được, để ngựa tự quay về đi thôi." Nàng tháo dây cương, con bạch mã lạnh cóng đến run lẩy bẩy lập tức hí dài một tiếng rồi quay đầu lại chạy mất.
Mọi người cũng đua nhau thả ngựa, bầy ngựa chạy đi hết rồi Thẩm Lang Hồn mới hờ hững nói: "Không còn đường lui nữa."
Không có ngựa, nếu không xin được cứu viện thì muốn ung dung rời khỏi cái chốn trời băng đất tuyết này cũng không phải chuyện dễ dàng.
Đường Lệ Từ vẫn mặc áo vải thô, hoàn toàn không tiêu sái hào sảng như Trì Vân bên cạnh, y mỉm cười: "Chung cô nương dẫn đường đi."
Chung Xuân Kế tung người bay lên núi băng, Thẩm Lang Hồn bế Tiêu Kỳ Lan vừa mới nối lại xương vỡ trên ngực, hai người nhẹ nhàng nhảy lên, theo sau Chung Xuân Kế.
Tiêu Kỳ Lan tuy không thể cử động, nhưng Thẩm Lang Hồn bế một người bảy mươi cân trong tay nhẹ bẫng như không.
Trì Vân âm thầm khen ngợi, cũng nhảy theo sau, còn Đường Lệ Từ thì bám vào vách đá leo lên.
Ngọn núi phủ tuyết với những cơn gió lạnh thổi vù vù dường như không ảnh hưởng quá nhiều đến bọn họ.
Đỉnh Miêu Nha Phong cao mấy trăm trượng, Chung Xuân Kế mới lên chừng một trăm trượng, Trì Vân đi đằng sau nhịn mãi cũng chịu hết nổi, hét ầm lên, "Ranh con kia, lão tử không rảnh leo núi với ngươi! Cái chỗ quái quỷ này chẳng có ma nào mò tới, Bích Lạc Cung rốt cuộc ở đâu?" Chung Xuân Kế lại nhảy thêm hai trượng nữa, "Sắp đến nơi rồi."
Trì Vân lạnh lùng nói: "Hóa ra Bích Lạc Cung không ở trên cao cũng chẳng ở dưới thấp, mà lại đặt lơ lửng giữa núi băng này à? Bố tổ sư đến miếng đất bằng phẳng để đặt chân cũng không có, cỏ còn không mọc nổi thì đào đâu ra cung điện..."
Hắn còn đang lải nhải chưa dứt thì trước mắt đột nhiên sáng bừng lên, hắn thấy một vầng hào quang bảy sắc lấp lánh kỳ ảo.
Hắn chớp mắt một cái mới nhìn rõ đó là một miếng băng trong suốt, bóng loáng trơn mượt, lấp lánh quầng sáng bảy màu dưới ánh mặt trời.
Đường Lệ Từ đứng lại: "Chỗ này cao quá."
Chung Xuân Kế kinh ngạc: "Sao Đường công tử biết lối vào ở đây?"
Thẩm Lang Hồn đáp: "Khối băng này trơn bóng như vậy, nhất định là thường xuyên có người chạm vào, chẳng lẽ là cơ quan mở cửa?"
Trì Vân đưa tay sờ thử khối băng kia, quả nhiên nhẵn bóng trơn tuột.
Hắn đột ngột dùng sức đẩy một cái, khối băng kia nhẹ nhàng dịch chuyển, lộ ra một đường hầm rực rỡ sáng chói, "Chẳng lẽ Uyển Úc Nguyệt Đán đục rỗng cả ngọn núi này? Bên trong khối băng cũng ở được sao?"
"Bên trong khối băng đúng là ở được đấy." Chung Xuân Kế cười đáp, "Nhưng họ cũng không ở trong băng, đi theo ta nào."
Nàng là người đầu tiên bước vào đường hầm.
Đường hầm này tuy thần bí nhưng không có ai canh gác, sau khi mọi người vào hết nàng mới đóng tảng băng đá chẹn cửa rồi tiến lên.
Đường hầm băng không dài, cửa lối ra lại là mặt bên kia của núi tuyết.
Mọi người cúi đầu nhìn gió mây cuồn cuộn biến ảo dưới chân, ngay cả Thẩm Lang Hồn cũng hơi kinh hãi, nếu rơi từ đây xuống thì chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.
Đung đưa giữa gió lạnh thổi vù vù là một sợi dây thừng đong đưa, một đầu buộc lên tảng băng lớn nằm ở cửa ra của hầm băng, đầu kia dẫn thẳng xuống biển mây mù mịt bên dưới.
Ban nãy đứng dưới chân núi phía bên kia, ngửa mặt lên còn chưa thấy biển mây, vậy mà phía bên này mây mù lại giăng mờ mịt, cứ như đây là chỗ tụ mây trên đỉnh núi.
Chung Xuân Kế nhảy thẳng lên sợi dây thừng, bước vào trong mây, khiến mọi người ngơ ngác.
Trì Vân không chịu thua kém, cũng nhảy lên đi ngay sau Chung Xuân Kế.
Lại thêm mấy người nối đuôi nhau bước lên dây thừng, tuy sợ hết hồn hết vía nhưng nhờ vào khinh công giỏi nên cũng không gặp nguy hiểm gì.
Mọi người xuyên qua mây mù, đi khoảng hai ba chục trượng thì ánh mặt trời đã hắt lên gò má, trước mắt rộng rãi sáng bừng.
Đầu còn lại của sợi dây thừng buộc lên một vách núi dựng đứng phía bên kia, vách núi này hoàn toàn khác với ngọn núi tuyết đối diện, đất đai màu mỡ, cây cỏ tốt tươi.
Một con sóc màu xám trông thấy mọi người đạp lên dây từng đi tới cũng không sợ, chỉ ngoẹo đầu nhìn, cặp mắt nhỏ xíu xoay tròn.
"Hiểu Thu! Hiểu Thu có ở đây không?" Chung Xuân Kế bước lên vách núi lớn tiếng gọi.
Trong rừng cây xanh biếc, một thiếu nữ áo xanh tươi cười chạy ra: "Ôi, ta cứ nghĩ Tiểu Xuân nhà ngươi xông pha giang hồ rồi sẽ không về nữa, ngày nào cũng nhớ ngươi...A!" Chợt nhìn thấy những người này, nàng ngẩn ngơ, "Các ngươi..." Trong lúc nàng còn đang do dự, chợt có hai bóng người lao vọt ra từ rừng cây, một người đứng bên trái, một người đứng bên phải nhóm người tạo thành thế gọng kìm.
Người bên phải hỏi: "Chung cô nương, thế này là sao?"
Chung Xuân Kế lộ rõ vẻ lúng túng: "Mấy...!mấy vị này là Đường công tử của Vạn Khiếu Trai và bạn bè, muốn gặp mặt cung chủ." Đường Lệ Từ mỉm cười hành lễ, Thẩm Lang Hồn cũng theo đó gật đầu thi lễ.
Người bên phải nhíu mày, "Việc này..."
"Mấy vị vào phòng khách ngồi trước." Người bên trái ung dung nói, "Cung chủ đang viết chữ trong thư phòng, phiền các vị đợi một lát."
Cả thiên hạ đều biết Uyển Úc Nguyệt Đán mắt mờ, bảo hắn đang viết chữ rõ ràng là nói điêu.
Trì Vân há mồm định nói, cố nhịn mãi mới giữ được im lặng, mặt mũi đầy hậm hực.
Chung Xuân Kế áy náy nhìn mọi người, "Tả hộ sứ, Đường công tử không phải kẻ ác, ta có thể gặp cung chủ không?"
"Cung chủ dặn, mấy ngày này bất kể ai đến cũng đều bảo người đang viết chữ." Người bên trái lẳng lặng đáp.
"Nhưng mà..." Chung Xuân Kế không nhịn được nữa, "Xưa giờ ta đến đây chơi chưa từng thấy hắn viết chữ, hắn...!hắn không nhìn rõ bút mực, viết...!viết chữ nỗi gì chứ..."
"Cung chủ nói người đang viết chữ." Người bên trái vẫn bình thản đáp.
Ánh mắt Chung Xuân Kế vô thức liếc sang Đường Lệ Từ.
Nàng đã tới Bích Lạc Cung nhiều lần nhưng chưa bao giờ bị đối xử như vậy, trong lòng hết sức tủi thân.
Trì Vân lạnh lùng nhìn Đường Lệ Từ, trong lòng hắn vô cùng hả hê.
Thẩm Lang Hồn đỡ Tiêu Kỳ Lan, Tiêu Kỳ Lan uể oải mở miệng chuẩn bị nói gì đó thì Đường Lệ Từ giơ tay lên ngăn lại, khẽ cười, "Dù Uyển Úc cung chủ đang viết chữ hay vẽ tranh, Đường mỗ hôm nay nhất định phải gặp hắn." Chung Xuân Kế nghe những lời này mà giật mình, lẽ nào y muốn xông vào trong đó?
Lời vừa nói ra nằm ngoài dự đoán của Tả Hữu hộ sứ, người bên trái nhíu mày, "Bích Lạc Cung tôn trọng ngươi là khách, lẽ nào Đường công tử muốn ra tay với chúng ta?"
Đường Lệ Từ vung tay: "Hai ta đánh cược với nhau, không biết Tả hộ sứ có chịu không?"
Tả hộ sứ hỏi lại: "Gì cơ?"
Đường Lệ Từ hòa nhã đáp: "Nếu ngươi thắng ta mất cho ngươi năm ngàn lượng vàng, ta thắng thì ngươi làm giúp ta một việc."
Tả hộ sứ cau mày: "Đánh cược gì?"
Đường Lệ Từ tiến lên một bước, người nhẹ như bông, chớp mắt đã lướt đến ngay trước mặt Tả hộ sứ.
Mặt hai người lướt sát nhau dường như chỉ cách một hơi thở, cánh tay phải của y giơ lên, nhẹ nhàng đỡ một chưởng phòng vệ của Tả hộ sứ, "Ta cược với ngươi, Uyển Úc Nguyệt Đán nói hắn đang viết chữ, chẳng qua là muốn phân biệt rốt cuộc kẻ nào mới thật sự là phiền phức của hắn, hắn không cần gặp những kẻ biết khó mà lui." Tả hộ sứ ngửa người lùi gấp, rút trường kiếm ra, gương mặt vẫn giữ nguyên thần sắc bình thản không loạn, kiếm lướt như gió chém thẳng xuống bả vai Đường Lệ Từ.
Đường Lệ Từ đứng yên không nhúc nhích, Nhất Hoàn Độ Nguyệt của Trì Vân phóng ra va đánh keng vào kiếm.
Đường Lệ Từ nhẹ nhàng nói: "Ta cược nếu ngươi chết, hắn nhất định sẽ ra gặp khách."
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Chung Xuân Kế sợ đến tái mặt, Trì Vân tay cầm đao bạc lạnh lùng nhìn Tả hộ sứ, "Ngươi chưa dùng hết sức."
Tả hộ sứ yên lặng giây lát rồi thu trường kiếm lại: "Xem ra các ngươi chưa đạt được mục đích sẽ không buông xuôi, nếu muốn giết ta cũng không khó khăn gì." Hắn liếc nhìn Trì Vân, "Ngươi cũng đâu có dùng hết sức."
Trì Vân trợn mắt khinh thường: "Ngươi nương tay thì lão tử đương nhiên cũng nương tay.
Nhưng nếu ngươi cứ nương tay kiểu này mãi thì Uyển Úc Nguyệt Đán trốn trong thư phòng viết chữ sẽ gặp nguy hiểm, biết đâu đến một ngày nào đó sẽ có vị khách không nương tay giống lão tử mà lao thẳng vào thư phòng gặp hắn."
Tả hộ sứ bình tĩnh lại rồi cười nhẹ: "Cung chủ thật sự đang viết chữ, nhưng hình như người vẫn luôn đợi ai đó, có khi là các ngươi cũng nên..." Tả Hữu hộ sứ tao nhã thu lại binh khí, tránh