Sáo đồng còn chưa nâng lên đến miệng Liễu Nhãn, mà hắn cũng không nhìn ba người đang hợp sức đánh tới, chỉ lạnh lùng nhìn Đường Lệ Từ, tựa như đang hỏi vì sao ngươi sống dai mãi mà không chết? Vì sao lần nào ngươi cũng thắng? Ngươi có thể thắng đến cùng không? Gió núi lùa vào mái tóc bạch kim của Đường Lệ Từ, ba người hợp lực ra đòn, trong nháy mắt đao kiếm đã quét đến người, chạm vào áo Liễu Nhãn.
Chỉ nghe một tiếng "keng" giòn giã, đao kiếm của ba người không đánh trúng, liên tiếp bị đẩy lui.
Trong áo Liễu Nhãn dường như có một lớp giáp sắt mỏng manh, đao kiếm khó đả thương được hắn.
Thừa cơ ba người hợp công thất bại, Liễu Nhãn đưa sáo lên thổi một tiếng, tiếng sáo mát rượi cao vút, giống như chim nhạn phương bắc sải cánh liệng trên bầu trời mênh mông, làm cây rừng xung quanh xào xạc lay động, chim chóc sợ hãi bay nhớn nhác.
Thành Ôn Bào bị chưởng của Dư Khấp Phượng đả thương còn chưa lành, chân khí trong ngực bị khuấy động, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Tính tình hắn vốn đã quá khích, dễ dàng bị Âm Sát ảnh hưởng, vừa mới thổ huyết xong, máu trong người lại tiếp tục sôi trào, lập tức phun thêm một ngụm máu nữa.
Thẩm Lang Hồn ngưng khí bịt tai, dù tiếng sáo vẫn xuyên thẳng vào não như trước, nhưng cũng không đến nỗi mất khống chế như Thành Ôn Bào.
Thấy tình hình không ổn, hắn vung roi rắn ra, quất thẳng vào cổ Liễu Nhãn.
Thiệu Diên Bình và Trì Vân chấn động vì tiếng sáo của Liễu Nhãn, đều âm thầm giật mình, bất giác lùi về sau ba bước.
Lẽ nào năm người hợp sức mà không giết nổi tên ma đầu này sao?
Liễu Nhãn đặt ống sáo ngang miệng, tiếng sáo cao vút lập tức cất lên một lần nữa, ánh mắt hắn vẫn nhìn Đường Lệ Từ dầy lạnh lùng.
Tiếng sáo như lưỡi dao bén ngót nhắm thẳng vào Đường Lệ Từ, âm cao còn chưa hạ thì một làn điệu trầm thấp mềm mại đã nối tiếp.
Chỉ trong giây lát, âm thanh giết người đã biến thành tiếng ngâm nga miên man đa tình.
Lúc này Thành Ôn Bào đã phun ra ngụm máu tươi thứ ba, Thiệu Diên Bình cuống lên, vội đưa tay ra đỡ lấy hắn.
Liễu Nhãn vẫn chưa đánh ra chiêu nào, chỉ bằng tiếng sáo ma quỷ này đã khiến mọi người bó tay bó chân, bất giác đưa mắt nhìn sang Đường Lệ Từ.
Đường Lệ Từ có thể đánh bại Liễu Nhãn trên Thanh Sơn Nhai, nhất định đủ sức chống lại thuật Âm Sát.
Lúc này roi rắn của Thẩm Lang Hồn vung ra, Liễu Nhãn khẽ ngoắc đuôi sáo, roi rắn quấn vài vòng trên thân sáo, bám vào mấy lỗ sáo.
Thiệu Diên Bình mừng thầm trong lòng, nhưng phần đuôi đôi mắt có hình dạng kỳ lạ của Liễu Nhãn lại cong lên, mang theo ý cười quái gở.
Hắn đột ngột đè ngón tay lên những lỗ sáo còn lại, lùi về sau hai bước kéo roi rắn của Thẩm Lang Hồn thẳng ra, lại dốc sức thổi một hơi.
Một âm thanh quái gở vô cùng chói tai, không thể luận ra âm điệu đâm thẳng vào não khiến toàn thân Thẩm Lang Hồn chấn động, gần như không khống chế nổi chân khí nữa, sắc mặt biến đổi dữ dội.
Liễu Nhãn mượn roi rắn để truyền âm, còn lợi hại hơn truyền âm qua không khí.
Hắn chỉ muốn buông tay ngay lập tức, nhưng roi rắn bị chân khí của Liễu Nhãn giữ chặt, vậy mà không buông ra nổi.
Trong nháy mắt tiếng sáo của Liễu Nhãn vút cao, nội lực trong đan điền của Thẩm Lang Hồn sùng sục như nước sôi, muốn phá vỡ khí môn, tán công mà chết.
Trì Vân và Thẩm Lang Hồn đồng loạt gào lên, Thành Ôn Bào dùng tay áo che miệng, gắng gượng vung kiếm chém lên roi rắn của Thẩm Lang Hồn.
Roi rắn đứt "xoẹt" một tiếng, Thẩm Lang Hồn liên tục lùi về sau bảy tám bước, sắc mặt tái trắng.
Thất bại năm xưa còn rành rành trước mắt, khi ấy người này cũng chỉ dùng một tiếng đàn tỳ bà đã đánh hắn trọng thương, rồi giết vợ hắn, hủy dung mạo hắn.
Sau ba năm khổ luyện cõ công, hắn vẫn thua dưới thuật Âm Sát của người này.
Tính tình hắn vốn kiên nhẫn, thấy kẻ thù vẫn giữ được tỉnh táo, nhưng lúc này đây những oán độc thù hận ẩn sâu dưới đáy lòng đột ngột bùng lên.
Sau khi bị đẩy lui, hắn gầm to một tiếng rồi xông lên phía trước, vung tay đấm vào bụng Liễu Nhãn!
Thành Ôn Bào dùng kiếm chặt đứt roi rắn của hắn, lại phun ra ngụm máu tươi thứ tư, tim đập như nổi trống, xương cốt rệu rã, kiếm trong tay nặng tựa ngàn cân, dường như sắp cầm không nổi nữa.
Đường Lệ Từ đứng một bên bế Phụng Phụng, từ đầu đến cuối vẫn đứng yên không nói lời nào, lúc này mới khẽ nhếch môi, tiến lên một bước đỡ Thành Ôn Bào.
Cú đấm của Thẩm Lang Hồn đánh ra điên cuồng như hổ dữ, vung hết quyền cước tấn công Liễu Nhãn tới tấp.
Trên ống sáo của Liễu Nhãn vẫn còn quấn roi rắn, Thiệu Diên Bình và Trì Vân đề phòng hắn nâng sáo lên thổi tiếp, cả hai vội vàng nhảy vào định đánh nhanh thắng nhanh.
Nhất thời Liễu Nhãn không rảnh tay để thổi sáo, bốn người rơi vào thế trận giằng co.
Tay Đường Lệ Từ đặt lên lưng Thành Ôn Bào, truyền vào một luồng chân khí miên man nhu hòa giúp hắn trị thương.
Thành Ôn Bào giận dữ hỏi: "Sao ngươi không ra tay?"
Đường Lệ Từ chậm rãi lắc đầu không trả lời.
Lúc này Thẩm Lang Hồn đã quên hết bên cạnh mình còn có những ai, kẻ thù giết vợ đang ở trước mắt, nếu không nhai thịt lóc xương hắn thì mình sống thêm cũng chẳng để làm gì.
Nhất Hoàn Độ Nguyệt của Trì Vân tỏa ánh bạc lấp lóe, tấn công dồn dập, trong lòng lại kinh ngạc vô cùng: Sao hồ ly tóc trắng không ra tay? Đứng một bên nhìn người khác liều mạng là có ý gì? Không lẽ bệnh điên của y đột ngột phát tác, tự dưng quên luôn mình là ai rồi?
Ba người đang bao vây Liễu Nhãn đã dần quen thuộc chiêu thức của hắn, phương pháp đánh nhanh thắng nhanh có vẻ hữu dụng, dần dần chiếm thế thượng phong.
Lúc này Đường Lệ Từ chữa thương cho Thành Ôn Bào đã gần xong, từ đầu đến cuối y không tham gia vây đánh, giờ mới cúi xuống nói nhỏ sau lưng Thành Ôn Bào: "Ngươi giả vờ trọng thương mất hết sức lực, chờ ta buông tay ra thì ngồi xếp bằng xuống."
Thành Ôn Bào vốn đang cực kỳ bất mãn với y, nghe vậy thì ngẩn ra.
Kình lực của Đường Lệ Từ truyền vào sau lưng vừa ngưng lại, nhất thời hắn không nói được nửa câu, trong lòng vừa giận vừa sợ, nội lực của Hoán Công Đại Pháp quả đúng là tà môn, hoàn toàn không hợp với lẽ thường.
"Trong rừng cây bên trái, có một người đứng sau hai tảng đá lớn." Giọng Đường Lệ Từ truyền vào tai hắn vừa trầm thấp vừa dịu dàng, Thành Ôn Bào cảm thấy vành tai mình nóng lên.
Lại nghe một tiếng "phù" rất khẽ, hóa ra Đường Lệ Từ vừa thổi nhẹ một hơi vào tai hắn: "Trong bụi rậm bên phải cũng có một người, Dư Phụ Nhân nấp sau lưng người kia hai trượng." Thành Ôn Bào chớp mắt, bàn tay Đường Lệ Từ đã rời khỏi lưng hắn, hắn thuận đà ngồi xuống nhắm mắt điều tức.
Sáo đồng của Liễu Nhãn vung lên chống đỡ đòn tấn công của ba người vây quanh hắn, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ lạnh lùng nhìn Đường Lệ Từ.
Đường Lệ Từ đứng một bên, gió núi thổi qua tà áo y, tay áo dập dờn như nước.
Liễu Nhãn đột nhiên mở miệng, cất giọng trầm thấp: "Đây là cơ hội tốt cho ngươi giết ta, ngươi còn đắn đo gì nữa?"
Đường Lệ Từ không đáp, một lúc lâu sau y mới cất giọng xa xăm: "Nếu ta muốn giết ngươi thì đã không cứu ngươi ở Thanh Sơn Nhai."
Liễu Nhãn cười nhạt: "Cứu một tên ma đầu làm đủ mọi việc ác, ngươi không sợ bị người ta nhổ nước bọt chết đuối hay nguyền rủa đến chết à?"
Đường Lệ Từ hờ hững đáp: "Đối với người khác thì ngươi chết vạn lần cũng không đủ...!A Nhãn, ta hỏi ngươi một chuyện."
Liễu Nhãn cong khóe môi: "Dù ta có trả lời ngươi thì cũng chưa chắc là thật."
Khóe môi Đường Lệ Từ cũng nhếch lên, nhưng không hề mang theo ý cười: "Trong Bồ Đề Cốc...!là ai ăn cắp quan tài băng, là ai băm thây Phương Chu ném vào cái quan tài vỡ nát kia cho dòi bọ đục khoét...!Là ngươi à?"
Y thấp giọng hỏi, ngữ khí rất bình tĩnh, thậm chí còn có vẻ ôn hòa kiên nhẫn đợi nghe câu trả lời.
Liễu Nhãn nghe thế thì giật mình, quay phắt lại đanh giọng hỏi: "Ngươi nói gì?"
Trong một thoáng phân tâm, Thẩm Lang Hồn bất ngờ tung ra một quyền đánh thẳng vào bụng Liễu Nhãn.
Chỉ nghe một tiếng "bịch", kế đó là tiếng kim loại reo vang, phần áo nơi eo Liễu Nhãn rách toang, lộ ra một lớp áo trong màu bạc như giáp sắt.
Chính tầng áo giáp màu bạc này đã bảo vệ hắn, khiến đao kiếm không thể đả thương.
Liễu Nhãn bị đánh một quyền lại không hề để tâm, lướt vèo như gió đến trước mặt Đường Lệ Từ.
Lại nghe hai tiếng "keng keng" vang dội, đao kiếm của Thiệu Diên Bình và Trì Vân đồng loạt vung ra, mỗi người chém một nhát lên lưng hắn.
Nhưng Liễu Nhãn dường như không hề cảm nhận được, hắn túm lấy vạt áo trước ngực Đường Lệ Từ, đanh giọng hỏi: "Ngươi nói gì? Ngươi nói gì ngươi nói gì?"
Trong nháy mắt, Thẩm Lang Hồn đánh một quyền vào sau gáy hắn, đao kiếm của Thiệu Diên Bình và Trì Vân đều kề lên cổ.
Thế mà Liễu Nhãn chẳng thèm để ý, đôi mắt đen sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào Đường Lệ Từ: "Ngươi nói gì cơ?"
Khóe môi Đường Lệ Từ chầm chậm nhếch lên, vẽ ra một nụ cười vô cùng thê lương: "Là ngươi kéo hắn ra khỏi quan tài băng rồi vung đao chém nát người hắn, bỏ vào trong cái quan tài vỡ nát kia cho dòi bọ gặm nhấm sao?"
Y mặc kệ Liễu Nhãn tóm lấy vạt áo trước ngực mình, cứ như thứ kẻ địch nắm trong tay không phải vị trí hiểm yếu trước ngực mình, cũng giống như Liễu Nhãn không hề để tâm đ ến đao kiếm đang kề lên cổ: "Cái gì mà vung đao chém nát người người cơ..."
Năm ngón tay Liễu Nhãn siết chặt, vạt áo trước ngực Đường Lệ Từ bị hắn cào rách.
Hắn chậm rãi buông năm ngón tay ra, rồi đột ngột đanh giọng hỏi: "Cái gì mà chém nát người? Cái gì mà cho dòi bọ gặm nhấm? Ngươi đang nói...!ai cơ?"
Đường Lệ Từ nhẹ nhàng đáp: "Phương Chu.
Ta tìm được mộ hắn ở Bồ Đề Cốc, hắn bị người ta dùng đao băm thây, nhét vào cỗ quan tài thủng một lỗ lớn, cả người toàn là..."
Đường Lệ Từ còn chưa nói xong thì Liễu Nhãn đã siết chặt bàn tay phải đang đặt lên ngực y: "Ngươi nói láo! Rõ ràng ta đã chôn cất hắn cùng với quan tài băng, khi ta chôn hắn vẫn còn rất ổn, ngoài mất tim ra thì mọi thứ vẫn y như lúc còn sống! Ai dùng đao chém hắn? Sao lại thế được? Kẻ nào muốn băm thây hắn? Ta đã chôn hắn cẩn thận, ta tuyệt đối không làm gì có lỗi với hắn...."
Đường Lệ Từ hạ giọng: "Nhưng mà...!không thấy quan tài băng đâu, hắn bị người ta chém làm tám mảnh, để dòi bọ gặm nhấm."
Liễu Nhãn nổi giận: "Ngươi nói láo ngươi nói láo ngươi nói láo! Không thể thế được! Ngươi lừa ta! Ngươi lại lừa ta! Từ nhỏ ngươi đã thích lừa người khác, đến giờ lại lừa ta!"
Đôi mắt đẹp đẽ vô song của Đường Lệ Từ dần dần đong đầy ánh nước lấp lánh, khi Liễu Nhãn gào đến câu "Ngươi lại lừa ta", một giọt lệ bên mắt trái của y đã tràn khóe mắt, rơi "tách" xuống giày Liễu Nhãn.
Liễu Nhãn đột nhiên rơi vào im lặng, hắn đã thấy giọt nước mắt kia.
Đường Lệ Từ mỉm cười, tay ấn lên bụng, ngoại trừ giọt lệ kia thì sắc mặt y vô cùng bình tĩnh, nụ cười rất đỗi thê lương, cũng vô cùng ung dung.
Người này xưa nay chưa bao giờ khóc, quen biết y hai mươi năm, ngay cả khoảng thời gian cai thuốc năm mười ba tuổi cũng chưa từng khóc.
Dù là ba năm trước khi y muốn cả hội cùng chết với nhau cũng vậy, y là một kẻ vô cùng hiếu thắng, tuyệt đối không thừa nhận mình có nhược điểm, cho nên xưa nay y chưa bao giờ khóc.
Giọt nước mắt này là trò lừa bịp y mới nghĩ ra à? Y ngày càng vô sỉ đến mức ngay cả nước mắt cũng đem ra làm màu sao? Ánh mắt hắn chầm chậm chuyển từ giọt nước mắt kia lên mặt Đường Lệ Từ, lạnh lùng hỏi: "Ngươi khóc cái gì?"
Đường Lệ Từ lắc đầu, khẽ mỉm cười: "Phương