Núi xanh thăm thẳm, liễu rủ như chân mày, đi xuyên qua nhiều lớp rừng rậm là thấy làng mạc nằm giữa núi đồi và làn khói bếp lượn lờ bay lên.
Thẩm Lang Hồn đi với Liễu Nhãn bảy tám ngày trong rừng rậm, nhờ Ngọc Đoàn Nhi dẫn đường và chỉ bảo nên đã bình yên ra khỏi rừng, hơn nữa vết thương trên người Liễu Nhãn cũng lành được bốn năm phần rồi, không còn thoi thóp như trước.
Ra khỏi rừng rậm ngút ngàn, Thẩm Lang Hồn nhìn sắc trời, thấy ánh ban mai bắt đầu ló rạng.
Tuy vết thương của Liễu Nhãn đã bắt đầu khá hơn nhưng hành động vẫn bất tiện, Thẩm Lang Hồn lại kéo lê hắn dọc đường, giờ cả người bốc mùi hôi tanh, ruồi muỗi trong rừng vây quanh hắn không ngừng vo ve nom rất đáng sợ.
Thẩm Lang Hồn thản nhiên liếc nhìn Liễu Nhãn rồi nhấc hắn lên, tung người bay ra khỏi rừng cây, nhẹ nhàng thả hắn ở cửa thôn, nở một nụ cười vô cùng ác độc rồi nhanh chân biến đi.
Chỉ một lúc sau có người dẫn bò từ trong thôn ra, đi được mấy bước bỗng thét lên: "Cái thứ gì đây?" Mấy con bò vàng đi qua bên người Liễu Nhãn, kêu lên ò ò rồi ị mấy đống phân bên cạnh hắn.
Liễu Nhãn chậm rãi ngồi dậy, dưới ánh ban mai, chỉ thấy gương mặt hắn lồi lõm nham nhở bê bết máu khô, vết thương còn chưa lành hẳn, đỏ lòm nhức mắt.
Vậy mà đôi mắt hắn lại đong đầy ánh sáng, con ngươi đen tuyền lấp lánh, khiến người chăn bò hét lên thảm thiết: "Ngươi...!ngươi là cái thứ gì? Còn...!còn sống không đó?"
Liễu Nhãn không trả lời, chỉ nhìn người chăn bò bằng ánh mắt lạnh lùng, khiến hắn ta phải lùi vài bước, dè dặt đi vòng qua người hắn rồi ba chân bốn cẳng chạy về thôn, mặc kệ mấy con bò đứng đó.
Chẳng bao lâu sau người trong thôn ùn ùn kéo ra, cầm đầu là một người to béo, cái miệng oang oang: "Đây là sơn yêu mà ngươi nói đấy à? Tên sơn yêu này trộm gà trộm vịt trong thôn lại còn trộm cả quần áo đàn bà, hôm nay chắc chắn là bị người ta tóm được tẩn cho một trận mới thành ra thế này.
Mọi người đã ai bị nó trộm đồ chưa?"
Người trong thôn nhao nhao la hét, hùa theo cú đấm mở màn của tên cầm đầu, bảy tám gã hán tử trẻ tuổi lực lưỡng nghiến răng nghiến lợi vây quanh Liễu Nhãn thượng cẳng chân hạ cẳng tay, những tiếng bốp bốp bịch bịch cứ vang lên không ngừng.
Thì ra thôn này vốn nghèo khó, hàng năm chẳng trồng được bao nhiêu lương thực ngũ cốc, nhưng khổ nỗi mấy năm nay liên tục bị trộm.
Thi thoảng lại có nhà kêu lương thực dự trữ cả năm trong một đêm đã không cánh mà bay, khiến người ta vô cùng căm hận.
Ngoại trừ ngũ cốc, tên trộm kia còn chôm cả quần áo phụ nữ, có lúc lại xông vào nhà có chút của ăn của để trộm cả đồ trang sức vàng bạc, đồ đạc chỉ hơi đáng tiền thôi cũng lấy.
Trong một đêm mấy năm về trước, có người vô tình chạm mặt tên trộm kia, hóa ra là một con sơn yêu mặt mày quái dị, từ đó cả thôn run rẩy sợ hãi, không dám mở miệng ra oán trách chuyện trộm cướp nữa.
Mà hôm nay kẻ chăn bò kia lại gặp một "sơn yêu" ở cửa thôn, hẳn là tức nước vỡ bờ?
Dưới những cú đấm đá bình bịch nặng nề của những kẻ kia, Liễu Nhãn chỉ cảm thấy ngũ tạng đảo lộn, khí huyết sôi trào, miệng vết thương trên người nứt ra, đoạn chân gãy đau nhức không chịu nổi.
Hắn không thốt ra nửa lời, chỉ nhắm mắt chịu đựng, trước mắt chợt hiện lên một hình ảnh xưa cũ.
Đó là chuyện xảy ra từ lâu lắm rồi, năm ấy hắn mười hai tuổi, lần đầu tiên gặp Đường Lệ Từ mười tuổi là ở một con hẻm nhỏ nằm giữa những tòa cao ốc mọc như rừng trong thành phố.
Khi đó y đang bị người ta giẫm đạp trên đất, một đám choai choai mười bảy mười tám tuổi đang vây quanh y đấm đá.
Bởi vì Đường Lệ Từ vô cớ ăn trộm ví tiền của người ta, bị phát hiện thế là ăn no đòn.
Đến bây giờ hắn vẫn nhớ như in vẻ mặt hưng phấn và điên cuồng của đứa trẻ bị đạp trên đất kia, y không hề thấy đau, chỉ thấy vui vẻ và rất k.ích thích, có chết cũng chẳng sao...!Có lẽ nét cười ấy đã khơi lên cơn tò mò của hắn, thế là hắn xông vào cứu người, kết quả ăn đòn chung với Đường Lệ Từ, bị người ta nhổ cho mấy bãi nước bọt.
Sau chuyện lần đó, họ trở thành bạn bè dính nhau như hình với bóng.
Từ ngày sinh ra đến năm hai mươi tư tuổi, Liễu Nhãn vẫn luôn là một người tốt quá đà.
Đến bây giờ hắn vẫn không nghĩ ra vì sao mười mấy năm nay mình chưa từng cảm thấy Đường Lệ Từ tà ác quái gở, mà chỉ tò mò về nụ cười hưng phấn và để tâm đến ánh mắt trống rỗng của y, còn thêm một phần quan tâm, sợ y tự hủy hoại chính mình, nên sau đó có thể làm bạn với y chừng ấy năm.
Hắn vẫn luôn đóng vai trò như một quản gia, nhìn y làm càn, thu dọn mớ hỗn loạn mà y để lại, khuyên y quay đầu, rồi sau đó lại nhìn y làm bậy...!Đó là một vòng tuần hoàn ác tính, mãi cho đến ngày Đường Lệ Từ thay đổi hoàn toàn.
Sau đó hắn lại không đọc ra tâm tư của y nữa, nhìn y giống như nhìn một món hàng giả được chế tạo cầu kỳ, hoàn mỹ không tỳ vết, mà ngôn từ cử chỉ của món hàng giả này lại vô cùng xuất chúng và làm người ta nghiêng ngả.
Nhưng không còn lộ ra nét dữ tợn và điên cuồng, không nói và làm những chuyện khùng điên quái dị, cũng không có nghĩa là hàng giả có thể biến thành hàng thật.
Điều đó chỉ có thể chứng minh Đường Lệ Từ đã trưởng thành rồi, không còn phơi bày sự trống rỗng của mình ra nữa.
Y từ chối kết nối với bất kỳ ai, y có thể một thân một mình làm bất cứ chuyện gì y muốn làm.
Không cần dựa vào ai nữa.
Kể từ khi ấy, Đường Lệ Từ đã rời bỏ thế gian này.
Cho đến cái ngày y muốn kéo mọi người chết chung, hắn mới một lần nữa cảm nhận được nỗi trống rỗng trong lòng y sâu đến đâu và đã phồng ra lớn đến nhường nào.
Không ai cứu được y, từ khi sinh ra y đã là một đứa trẻ tà ác, cho dù lưu lạc đến thời đại hoang vu không quen biết ai này, y vẫn hại chết bạn bè để đổi lại hào quang trên người hôm nay.
Dù đi đến đâu, Đường Lệ Từ vĩnh viễn là con cưng của trời, vĩnh viễn khiến người ta tin phục, vĩnh viễn không sai.
Quyền lực, thế lực, tiền tài, vầng hào quang khổng lồ vượt lên trên tất cả...!đó chính là những gì y mong muốn, không ai thay đổi được.
Hận một người, có thể hận đến chừng nào? Liễu Nhãn lạnh lùng nhìn những đòn đấm cú đá của mọi người, đó chính là hình phạt của địa ngục, nhưng hắn không hề cảm nhận được đau đớn, vì toàn bộ tâm tư đều đã dùng để hận...!Hận mình năm xưa đã quá ngu xuẩn, hận Đường Lệ Từ ác độc, hận trời xanh tàn nhẫn, hận Đường Lệ Từ tạo nghiệt thì chẳng hề gì, mà sao đến lượt hắn giết người lại phải chịu đòn trừng phạt này? Dựa vào đâu? Vì Đường Lệ Từ còn dối trá ác độc, khôn khéo tâm cơ hơn hắn vạn lần sao? Hắn thật sự rất muốn vượt qua y ở những phương diện này, đáng tiếc từ đầu đến cuối hắn không phải kiểu người ấy.
Hại chết ngàn vạn người đã chết từ lâu thì đã làm sao, nếu như có thể khiến y phiền não đau khổ....
"Này! Ăn trộm quần áo của các người là ta, sao lại đánh hắn?" Phía xa truyền đến một giọng nữ già nua, thôn dân lập tức dừng tay rồi lùi lại mấy bước.
Liễu Nhãn đưa tay lên lau đi vết máu nơi khóe miệng, nhìn đôi giày thêu hoa màu nâu kia.
Đôi giày ấy cũ lắm rồi nhưng vết chỉ thêu còn mới tinh, hiển nhiên đôi giày đó ban đầu vốn không thêu hoa, mà sau này mới được người ta thêu lên.
Có thể thấy chủ nhân đôi giày này rất thích chưng diện, nhưng đó lại là giày của Ngọc Đoàn Nhi.
Đám thôn dân chỉ thấy một bóng xám nhảy vọt ra từ trong rừng, đến khi nhìn rõ mới biết trước mặt là một bà lão mặt mũi nhăn nheo, bên ngoài khoác một tấm áo tím, mặc váy dài màu nâu.
Trong đám đông bỗng có người hét lên: "Má nó chứ, đấy là quần áo của vợ ta!" Mọi người lập tức xôn xao, ai nấy trợn mắt lên nhìn bà lão đột ngột xuất hiện này, trong lòng không khỏi đoán già đoán non phải chăng bà lão này với tên sơn yêu nằm dưới đất kia bắt tay nhau cùng ăn trộm ngũ cốc và quần áo? Bà lão lại còn mở miệng bênh tên sơn yêu kia, nhất định là đồng bọn với nhau!
"Người này không lấy bất cứ vật gì trong thôn các ngươi, ta từng lấy ba bộ quần áo, lúc mẹ ta còn sống cũng từng hái đào dại với hạnh dại ở thôn của các ngươi." Ngọc Đoàn Nhi chắn trước mặt Liễu Nhãn: "Không phải hắn làm, muốn đánh thì đánh ta là được rồi."
Eo nàng nhỏ nhắn, da thịt trên ngón tay nhẵn nhụi trơn mềm, trắng như tuyết như ngọc.
Hai tên thôn dân lăm lăm gậy gỗ định lao lên đánh, nhưng nhìn kỹ người nàng thì càng nhìn càng rợn tóc gáy: "Ngươi...!Ngươi rốt cuộc là người hay quỷ! Ối mẹ ơi!"
Một trong hai người vứt gậy gỗ đi: "Đây là quỷ chém đầu! Nữ quỷ gắn đầu bà lão! Mọi người mau chạy đi, ma quỷ hiện hình giữa ban ngày đó!" Đám thôn dân lập tức la hét thất thanh, chạy loạn bốn phía, trốn sạch không còn một bóng người.
Ngọc Đoàn Nhi đỡ Liễu Nhãn lên, thở dài.
Liễu Nhãn lạnh lùng hỏi: "Ta bị đánh liên quan gì đến cô?"
Ngọc Đoàn Nhi nói: "Người trộm đồ vốn là ta, bọn họ đánh ngươi đương nhiên là bọn họ sai.
Nhưng ngươi đúng là tên khốn đấy à? Bị người ta hiểu lầm sao không giải thích?"
Nghe giọng nàng có vẻ oán trách, Liễu Nhãn đột nhiên cười nhạt: "Cô chỉ đang trông chờ vào loại thuốc có thể cứu mạng cô mà thôi, nếu như ta chết thì cô mãi mãi không biết đó là thuốc gì!"
Hắn quay đầu đi, tuy gương mặt máu thịt bầy nhầy không nhìn ra thần sắc, nhưng nhất định là vô cùng khinh bỉ.
Ngọc Đoàn Nhi nhíu mày: "Ta đã quên cái thuốc gì gì đó từ lâu rồi! Gương mặt một người bị hủy hoại thế này thì đáng thương lắm, huống hồ ngươi lại còn tàn phế nữa, cho dù ngươi có ăn trộm thật thì bọn họ cũng không nên đánh ngươi."
Liễu Nhãn quay đầu lại, nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ quái: "Thì ra cô đã quên từ lâu rồi à? Vậy cô đi theo ta làm gì? Trở về rừng cây của cô đi."
Ngọc Đoàn Nhi lắc đầu: "Ngươi không đi được, người kia lại vứt bỏ ngươi không thèm quan tâm, một mình ngươi ngồi đây chẳng phải rất đáng thương sao? Hơn nữa ngươi vừa bẩn vừa thối thế kia, ta giúp ngươi tắm rửa, đưa ngươi về rừng cây được không?"
Nàng càng nói càng vui vẻ: "Ta đưa ngươi vào rừng, chúng ta trốn đi không ai thấy nữa, mặt mũi khó coi chừng nào cũng chẳng còn quan trọng."
Liễu Nhãn lạnh lùng hỏi: "Ta là kẻ đại ác giết người vô số, cô không sợ à?"
Ngọc Đoàn Nhi nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi không đi lại được, ngươi muốn làm chuyện xấu thì ta sẽ đánh ngươi."
Nói rồi vươn tay nhấc Liễu Nhãn lên, lao nhanh về phía rừng cây.
Đi mới được vài bước, thấy Liễu Nhãn cao hơn mình quá nhiều, đi lại không tiện, Ngọc Đoàn Nhi liền bế hắn lên tung người nhảy vài bước, xuyên qua lớp lớp cây rừng, nhanh chóng đến bên một cái hồ.
Đây là đầu nguồn của một con suối,