"À, vậy là ngươi không biết Dư Kiếm Vương giấu thuốc ở đâu hả?"
Từng ngón tay Đường Lệ Từ rời khỏi cổ Hoa Vô Ngôn, "Chỉ có Hồng cô nương biết thuốc giấu ở đâu phải không? Vậy phiền ngươi dẫn đường, ta muốn gặp Hồng cô nương." Lời y nói ra ẩn chứa ý cười, nét mặt ôn nhu.
Hoa Vô Ngôn cũng mỉm cười, nhưng năm ngón tay Đường Lệ Từ bấm sâu vào cổ hắn đã để lại năm vết thương rỉ máu.
Người thành thạo dùng độc như Hoa Vô Ngôn đương nhiên biết trên ngón tay Đường Lệ Từ có độc, tuy không phải là kịch độc nhưng cũng phiền phức.
Huống hồ trên người mình có vết thương thì rất nhiều loại phấn độc, nước độc phát tán trong không khí sẽ không thể dùng được, hắn tin chắc đây mới là chủ ý của Đường Lệ Từ khi bóp cổ mình ra năm vết máu.
Ngón tay có độc, đơn giản vì nó vốn có độc mà thôi.
Nào ai cố ý chi đâu.
"Hồng cô nương đang ở trong lầu gác đỏ tía, nếu nàng ấy không tự mình muốn bước ra thì chẳng ai gặp được nàng." Hoa Vô Ngôn thở dài, "Nếu ta và ngươi cùng xông vào thì nàng ấy sẽ kéo chuông báo động trong lầu, Dư Khấp Phượng sẽ biết ngay là ngươi đến.
Cao thủ trong kiếm trang tuy không nhiều, nhưng một khi để lộ tin tức thì việc tìm thuốc của ngươi sẽ càng thêm khó khăn.
Người thông minh như Đường công tử chắc phải hiểu điều này chứ?"
Đường Lệ Từ khẽ mỉm cười, "Không dám mạo phạm người đẹp, nếu đám đàn ông thô lỗ chúng ta không nên bước vào thì đành chờ Hồng cô nương tự mình đi ra vậy." Y ung dung liếc nhìn Hoa Vô Ngôn, "Ta không muốn quấy rầy Kiếm Vương tiếp khách, mà cũng không có thời gian chờ đợi lọt vào mắt xanh của giai nhân.
Thế này đi, nếu chờ một lát mà Hồng cô nương không ra gặp ta thì ta bẻ gãy cổ ngươi, vậy có được không?"
"Ơ kìa..." Hoa Vô Ngôn cười đáp, "Đương nhiên đâu có được, cho dù ngươi bẻ gãy cổ ta thì Hồng cô nương cũng không ra đâu."
"Vậy càng dễ." Đôi tay như ma quỷ của Đường Lệ Từ đã đặt lên cổ Hoa Vô Ngôn, hắn chỉ cảm thấy cổ mình đau nhức, lại nghe một tiếng "rắc", đành nhắm mắt lại.
Khi hắn nghĩ mình phải chết thật rồi thì một luồng hơi ấm bỗng phả vào mặt, hắn mở mắt ra nhìn, chỉ thấy Đường Lệ Từ thổi nhẹ một hơi về phía hắn, dịu dàng than thở: "Người như ngươi mà không dám giãy giụa một lần để tìm đường sống, chẳng lẽ bí mật sau lưng ngươi lại đáng sợ đến thế?"
Hoa Vô Ngôn nhìn gương mặt thanh tú kia, cổ vẫn đau nhức không chịu nổi.
Đường Lệ Từ mỉm cười thật tươi, sóng mắt lay động, diễm lệ say dắm lòng người, thế mà chẳng hề nhẹ tay hơn chút nào.
Hắn đành ngả người về phía sau, cũng không trả lời câu hỏi của Đường Lệ Từ.
Đường Lệ Từ không hỏi thêm nữa, hai người cứ giằng co như vậy thêm một lúc, đột nhiên Đường Lệ Từ nhẹ nhàng mỉm cười, lại nhẹ nhàng thổi một làn hơi ấm áp về phía môi Hoa Vô Ngôn.
Y đang....!làm gì? Hoa Vô Ngôn nghe tiếng tim mình đập thình thịch, đầu óc trống rỗng trong chốc lát.
Đường Lệ Từ buông hắn ra, phất phất tay áo, "Ngươi đi đi."
Với tính cách của Hoa Vô Ngôn ngày thường thì hắn sẽ cười cười rồi bỏ đi ngay, nhưng hôm nay lại ngẩn ngơ đứng chôn chân tại chỗ, mang theo đầy bụng nghi ngờ và cái đầu mờ mịt chầm chậm rời đi.
Đường Lệ Từ, ngoại trừ tâm cơ hơn người thủ đoạn độc ác, thì còn là một người...!hết sức quái gở.
Hoa Vô Ngôn rời đi, Đường Lệ Từ mỉm cười, vui vẻ nhìn quanh, thấy không xa có một tòa lầu gác màu đỏ tía thì ung dung cất bước đi thẳng về hướng đó.
Đi chưa đầy ba mươi bước đã nhận ra tiếng hít thở xung quanh đột ngột tăng lên, hiển nhiên có rất nhiều người đang theo dõi y.
Y không hề để tâm, tiêu sái bước về phía cửa lầu gác, chợt nhìn thấy một bóng người áo trắng ngủ trong bụi hoa, tóc bạc như tuyết khiến y không khỏi mỉm cười.
"Ầy, tới nhanh vậy." Người nằm trong bụi hoa Bạch Hồ Điệp thở dài, tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Đường Lệ Từ cũng chẳng để tâm, ngẩng đầu lên chợt thấy thấp thoáng một bóng người mảnh mai trên lầu gác đỏ tía.
Y nhìn lên trên lầu thi lễ, đi đến trước lầu đẩy cửa ra rồi cứ thế bước vào.
Nhưng chuông báo động cũng không rung, y bước lên bậc thang dẫn lên lầu hai thì thấy một vị cô nương áo trắng đang đứng lặng lẽ ở đó.
Người này thanh nhã như tiên, hai hàng chân mày như chau như nhíu, dù chưa lộ hết gương mặt đã thấy phảng phất một bầu không khí u buồn ảm đạm.
Như lan.
Như lệ.
"Hồng cô nương?" Nhịp chân Đường Lệ Từ chầm chậm bước lên lầu vẫn không ngừng lại, trong lầu gió lùa tươi mát, y mỉm cười tựa như đạp ngọn gió mà lên.
Hồng cô nương gật đầu, chân mày dài như ngọn núi xa nhíu càng thêm sâu, "Ngươi là ai?"
"Tại hạ là Đường Lệ Từ." Y mỉm cười, đã đặt chân lên bậc thang cuối cùng nhưng không bước nốt, đứng dưới Hồng cô nương một bậc thang, ngẩng đầu nhìn nàng, chân mày của y vừa vặn nằm ngang tầm mắt nàng.
"Ngươi chính là nghĩa tử của Đường Vi Khiêm, nghĩa huynh của Vân phi, chủ nhân Vạn Khiếu Trai?" Hồng cô nương khẽ hỏi, dẫu tên tuổi nàng không lưu truyền trên giang hồ, nhưng lại nắm rõ xuất thân và những chuyện đã trải qua của các nhân vật lớn như lòng bàn tay.
"Đúng vậy." Đường Lệ Từ đứng ở cuối gió, mùi hương trên người nàng nương theo gió thổi qua vương vấn nơi chóp mũi y, "Đường mỗ từ xa tới đây là vì dạo này nghe giang hồ đồn đại chuyện Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn bắt nguồn từ Dư Gia kiếm trang."
"Ta chưa từng nghe nói đến Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn." Hồng cô nương thản nhiên đáp, "Thân phận Đường công tử cao quý, sao có thể nghe tin đồn đại ngoài đường mà đi gây hấn với Dư Kiếm Vương?" Nàng yêu kiều đứng ở cửa thang lầu không hề nhúc nhích, "Mời công tử về cho!"
Đường Lệ Từ nhìn Hồng cô nương từ đầu xuống chân, khẽ cười: "Cô nương không biết võ công."
Hồng cô nương gật đầu cười nhạt: "Nhưng ta có trăm ngàn cách khiến ngươi vùi thân nơi này."
"Cô nương giỏi dùng cơ quan ám khí." Đường Lệ Từ mỉm cười.
Hồng cô nương không phủ nhận, ánh mắt dò xét trên người Đường Lệ Từ: "Bụng ngươi bị thương?."
"Không sai." Đường Lệ Từ vẫn mỉm cười.
"Mục đích ngươi tới Dư Gia kiếm trang không phải vì Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn, mà vì chuyện khác." Hồng cô nương gằn từng chữ.
"Cũng không sai."
"Ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi bỏ ra năm vạn lượng vàng mua Thẩm Lang Hồn, lại đích thân lao vào chốn nguy hiểm này, rốt cuộc là vì mục đích gì không?" Nàng nhìn Đường Lệ Từ, người này đứng bên dưới nàng, mà tay nàng đang nắm giữ chốt mở bảy mươi mốt món ám khí trong lầu gác.
Nhưng cân nhắc tình thế hiện tại, dường như nàng không thể phóng được món nào.
Đường Lệ Từ ưu nhã buông tay xuống, "Cô và ta trao đổi có điều kiện với nhau được không? Ta nói thật với cô, cô cũng nói thật với ta."
"Điều kiện? Ngươi muốn bàn điều kiện với ta?" Đôi mày thanh tú của Hồng cô nương khẽ chau lại.
"Chẳng lẽ trên đời chưa từng có ai trao đổi điều kiện với cô à?" Y mỉm cười ôn hòa, "Cô nương tin tức linh thông, trí tuệ hơn người, ta cho cô cái cô muốn, cô cho ta cái ta muốn, ai cũng có được thứ mình cần lại không mất lòng nhau, chẳng phải rất tốt sao?"
"Ngoài viên thuốc đó ra, chuyện ngươi thật sự muốn biết rốt cuộc là gì?" Nàng nhìn Đường Lệ Từ đăm đăm, "Ngươi gàn dở quá đi mất, rốt cuộc ngươi muốn gì?"
"Ta muốn biết tung tích hai người, và đáp án cho một câu hỏi." Đường Lệ Từ vô cùng nhẫn nại đáp.
"Hai người? Là hai người nào?" Nàng truy hỏi.
Đường Lệ Từ cười cười không đáp.
"Thế còn đáp án cho một câu hỏi? Ngươi muốn hỏi gì?"
"Ta muốn hỏi một người,