A Thùy nhìn theo bóng lưng hắn, cảm thấy hơi buồn cười, nhưng không sao cười nổi. Tiểu Phó ư? Một thanh niên làm tạp dịch ở tửu lâu Ngân Giác Tử, ở Lạc Dương rất nhiều năm nhưng gần như chưa bao giờ nói chuyện với người khác, chỉ nuôi một con rùa đen làm bạn, liệu sẽ có chuyện gì quan trọng muốn hỏi nàng chứ?
"Tối nay đến nhà cô nói chuyện"? Nàng không hề biết hóa ra Tiểu Phó lại biết nhà nàng ở đâu, mà đêm khuya đến thăm quả thực cũng không hợp lễ nghĩa... Dĩ nhiên đối với một cô gái đã thân bại danh liệt từ lâu thì danh tiết chẳng có ý nghĩa gì, nhưng nàng không nghĩ Tiểu Phó sẽ vì lý do này mà dễ dàng đưa ra đề nghị muốn đến nhà nàng. A Thùy lại khẽ thở dài, xoay người trở về nhà. Có những chuyện nàng cứ ngỡ là mình đã thoát ra, nhưng dường như vô hình trung... Lại ập xuống đầu nàng.
Đúng là bước vào giang hồ dài vô tận, quay đầu trở lại cũng khó sao?
Bước ra khỏi tửu lâu Ngân Giác Tử, A Thùy thấy ba cỗ xe ngựa đậu trước cửa, con ngựa buộc trước xe da trắng như tuyết móng sáng như bạc, đúng là thần mã, không biết của quý nhân phương nào. Có rất nhiều người đang bận rộn xung quanh mấy cỗ xe, nàng đi vòng ra xa đội xe kia rồi lẳng lặng bước vào một con hẻm khác, bình tĩnh trở về hiệu sách Hạnh Dương.
Trong hẻm nhỏ vắng lặng, buổi chiều chim tước đậu trên bờ tường, nghiêng đầu nhìn nàng đi một mình trên đường. Nàng bước đi không hề nghe tiếng động, đi được quá nửa con hẻm thì trước mắt có bóng áo trắng mờ ảo vụt qua, một thiếu nữ áo trắng che mặt mỉm cười chặn trước mặt nàng, tay đè lên loan đao bên hông, cất giọng nói lạnh lùng trong trẻo, "Mấy ngày nay đã để cô sống an nhàn quá rồi, A Thùy."
Đáy lòng A Thùy chợt lạnh, lùi về một bước, "Cô..."
"Đi với ta nào! Đường Lệ Từ để cô trở về Lạc Dương một mình đúng là trò cười!" Thiếu nữ áo trắng che mặt đưa tay trái ra định chộp lấy nàng, yêu kiều nói, "Có người muốn gặp cô."
A Thùy khẽ cắn môi, không hề né tránh. Chạy trốn cũng vô dụng, người trong võ lâm đã muốn bám theo thì nàng tuyệt đối không thể chạy thoát, chẳng qua Phụng Phụng... Còn chưa nghĩ xong, trong đôi mắt nàng đã lóe lên một tia kinh ngạc, liên tục lùi về ba bước. Chỉ thấy trên mái nhà một bên con hẻm chợt có người lao xuống, người này mặc áo đen che mặt, đâm một kiếm nhắm thẳng vào lưng thiếu nữ áo trắng kia. Kiếm khí ào ào, thiếu nữ kia bỗng dưng cảnh giác, rút đao ra chống đỡ, đao kiếm va nhau đánh "keng" một tiếng, cả hai cùng lùi về sau. Thấy tình hình không ổn, thiếu nữ áo trắng che mặt rít lên một tiếng rồi tung người lao đi, nhảy mấy cái đã mất dạng, chẳng biết là đi đâu. Người áo đen kia nhẹ nhàng hành lễ với A Thùy, sau đó lập tức xoay người đi mất.
Trong chớp mắt, con hẻm nhỏ đã vắng lặng không một bóng người, nhưng con chim tước đậu trên bờ tường cũng đã giật mình bay đi đâu không biết. A Thùy ngước mắt nhìn lên bầu trời xanh, đứng lặng một hồi rồi khẽ thở dài. Nàng chưa bao giờ thoát được bất cứ mối dây ràng buộc nào, cũng không thể thoát ra. Đường Lệ Từ quả nhiên vẫn phái người bảo vệ nàng, mà còn làm cẩn thận kín kẽ, hoàn toàn không để lại dấu vết... Nhưng vậy thì sao chứ? Làm vậy chỉ khiến nàng cảm thấy chuyện đời... thật là bất đắc dĩ.
A Thùy trở về hiệu sách Hạnh Dương, bế Phụng Phụng về từ nhà bà Lưu. Phụng Phụng bình an vô sự, nếu cô gái áo trắng che mặt vừa rồi tìm ra hành tung của nàng thì hiển nhiên đã theo dõi nàng từ lâu, sao lại không bắt Phụng Phụng đi? Quá nửa cũng nhờ phúc Đường Lệ Từ phái người bảo vệ. Nàng bỗng thoáng giật mình: Đêm nay Tiểu Phó sẽ tới, thuộc hạ của Đường Lệ Từ liệu có coi hắn như kẻ thù mà giết luôn không?
"Oa a a a a..." Phụng Phụng nằm trong lòng nàng chỉ trỏ, ê a vài tiếng ra hiệu mình đã đói. A Thùy bưng ra một bát cháo ấm, bón từng thìa vào miệng Phụng Phụng. Phụng Phụng ngoan ngoãn ăn được một nửa thì tự dưng quay đầu đi, không chịu ăn thêm nữa. A Thùy cúi đầu nhìn xuống, trong bát cháo đặt trên bếp để hâm nóng, mơ hồ thấy một tạp vật nhỏ màu trắng. Nàng lấy thìa khều thử, hóa ra là một con bướm cánh trắng hơi lốm đố, tức thì giật nảy mình, buông bát cháo xuống. Con bướm này nàng chưa gặp bao giờ, quá nửa là có độc! Đội ngũ mà Đường Lệ Từ phái đi ngăn được người của Phong Lưu Điếm, nhưng không thể ngăn Phong Lưu Điếm dùng độc vật, Phụng Phụng nhất định đã trúng độc rồi.
Phải làm sao mới được đây? A Thùy vội vã lấy từ hòm thuốc ra một bình thuốc viên giải độc, thứ này Liễu Nhãn đưa cho nàng khi còn ở Phong Lưu Điếm. Nàng đổ ra một viên, bẻ làm hai nửa, bỏ một nửa vào ngâm trong nước ấm rồi bón cho Phụng Phụng uống. Thuốc giải này không biết có công hiệu hay không, nhìn Phụng Phụng ngoan ngoãn uống, chẳng bao lâu sau đã ngủ rất say. Gò má nó đỏ ửng, bắt đầu sốt cao, nàng không biết y thuật, ôm con mà lòng như lửa đốt, nên làm sao cho phải? Có nên bế nó ra ngoài cho đại phu trong y quán khám kbông? Những suy nghĩ liên tục lướt qua đầu, nàng bế Phụng Phụng chạy ra ngoài cửa, mở miệng ra định gọi người.
Nếu Đường Lệ Từ phái người đi theo bảo vệ nàng, vậy nếu nàng mở miệng cầu cứu, hẳn là sẽ có người đáp lại. Đúng lúc nàng mấp máy môi chuẩn bị kêu lên thì một người từ xa vội vàng đi tới. Thấy nàng ôm đứa bé chạy ra khỏi nhà, hắn đưa tay lên vò đầu, sải bước đi tới, đỡ lấy Phụng Phụng trong tay nàng, "Vào nhà trước đi, ngoài này đông người quá."
"Con ta trúng độc, ta..." A Thùy vừa rồi còn có vẻ bình tĩnh, mà giờ đây tay chân lại bắt đầu luống cuống, "Đều tại ta cả..." Nếu nàng không bị cô gái áo trắng đột ngột cản đường quấy nhiễu tâm trí, thì chắc chắn sẽ nhận ra trong cháo có con bướm. Hoặc nếu nàng bình tĩnh cẩn thận hơn một chút, Phụng Phụng cũng sẽ không trúng độc. Đều tại nàng không làm tròn bổn phận của một người mẹ, nếu Phụng Phụng có mệnh hệ gì thì nàng sẽ chết cùng con, nhất định không sống tạm qua ngày.
Người vội vã tìm đến chính là Tiểu Phó. Tiểu Phó vò tung mái tóc mình, đưa tay ra xoa đầu nàng theo thói quen rồi an ủi, "Không nghiêm trọng đâu, cô đừng sốt ruột cũng đừng sợ, ta sẽ giúp cô."
Giúp ta? Huynh... Phải giúp ta thế nào đây? A Thùy mờ mịt nhìn hắn, "Huynh..."
Tiểu Phó ôm lấy Phụng Phụng, đóng cửa phòng lại. Hắn đặt một bàn tay ra sau tấm lưng nhỏ xíu của Phụng Phụng, trong nháy mắt da thịt trên người Phụng Phụng đã đỏ ửng, một làn sương trắng bốc lên. Một lúc sau, Phụng Phụng bỗng mở mắt ra khóc lớn, hai tay túm chặt lấy quần áo của Tiểu Phó, "A... oa oa oa... Hu hu hu... Khụ khụ..." Một đứa trẻ còn nhỏ như thế, lại vừa ho vừa nôn từng ngụm cháo mới ăn ra ngoài, sau đó tiếp tục khóc to, bỗng dưng cắn một cái lên vai Tiểu Phó, "A a a... Hu hu hu..."
Đây là phương pháp dùng nội lực ép độc ra ngoài! A Thùy hơi lảo đảo đứng không vững, người mà nàng thương nhớ nhiều năm không ngờ cũng là... "Huynh là ai?"
Thiếu niên áo trắng đầu bù tóc rối vội vã trả Phụng Phụng đang cắn người lại cho nàng, đôi mắt to áy náy nhìn nàng, "Ta họ Phó, tên Phó Chủ Mai, là một cái tên rất khó nghe, rất xin lỗi..."
Nàng đón Phụng Phụng về, khẽ mỉm cười, "Phó đại hiệp thâm tàng bất lộ, A Thùy có mắt mà không thấy Thái Sơn, ta mới là người nên xin lỗi."
"Không phải không phải." Phó Chủ Mai liên tục xua tay, "Ta không phải đại hiệp, ta không muốn nói chuyện này với cô... Ta muốn hỏi cô..." Nói đến chuyện mình muốn hỏi, hắn lại có vẻ do dự.
A Thùy ôm chặt lấy Phụng Phụng, nhẹ nhàng lau đi vệt cháo dính trên bờ môi non mềm của nó, tâm trạng đã từ từ bình tĩnh lại, nghe vậy thì khẽ thở dài, "Huynh muốn hỏi Đường công tử có ổn không à?"
Phó Chủ Mai đầu tiên là gật đầu, gật đầu xong lại vò vò tóc, "Làm sao cô biết?"
"Bởi vì A Thùy không có vật gì đáng giá, cũng chẳng có họ hàng thân thích." Nụ cười nhẹ của nàng ẩn chứa nỗi cay đắng nhàn nhạt, "Ngoài quen biết Đường công tử ra thì không còn điểm nào đặc biệt."
Phó Chủ Mai lắc đầu liên tục, cũng không biết hắn đang lắc cái gì, "Bây giờ y có ổn không?"
"Ta không biết... Có lẽ là rất ổn." A Thùy khẽ đáp, "Đường công tử rất tốt với ta, ta rất cảm kích, cũng vô cùng hổ thẹn."
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Phó Chủ Mai mở to mắt nhìn nàng, "Rất ổn? Cô có biết Trì Vân chết rồi không?"
A Thùy lập tức ngẩng đầu, giật mình hỏi, "Trì đại hiệp chết rồi ư? Làm sao có thể chứ? Chuyện này sao có thể xảy ra?"
Phó Chủ Mai gượng cười, đưa tay lên muốn vò đầu, nhưng đưa đến nửa chừng lại thu về, "Trì Vân đã chết, mọi người đều nói Trì Vân trúng độc Cổ Chu, nổi điên lạm sát người vô tội. Đường Lệ Từ vì muốn ngăn cản Trì Vân giết người nên đã ra tay giết hắn."
Đường Lệ Từ giết Trì Vân? Làm sao có thể chứ? A Thùy tái trắng mặt mũi, "Ta không biết chuyện này... Sao lại ra nông nỗi ấy?"
Phó Chủ Mai đi hai vòng quanh phòng, thở dài, "Tính khí y không tốt, giống như đứa trẻ con vậy, tự tay giết bạn sẽ khiến y tức chết."
Câu này vẫn lộn xộn không đầu không đuôi, A Thùy cố nén xuống nỗi kích động trong lòng, "Huynh là gì của Đường công tử? Sao lại chịu hạ mình làm đầu bếp trong tửu lâu Ngân Giác Tử?"
"Ta ư?" Phó Chủ Mai lại vò đầu, "Ta là huynh