Chốn cũ Lạc Thủy, Bích Lạc Cung.
Cả tòa Bích Lạc Cung nguy nga tráng lệ đã xây xong, khác biệt hoàn toàn với những thôn làng bình thường trước đây. Đình đài lầu gác nơi này thanh nhã cao ngất, e là cũng chẳng kém bao nhiêu so với cung điện trên trời. Trong buổi chiều mây nhạt gió nhẹ mùa thu, Uyển Úc Nguyệt Đán vẫn mặc áo lam, ngồi thưởng hoa trong Hà Vân Phường của Bích Lạc Cung.
Người khác thưởng hoa là ngắm màu hoa, tuy hắn không thấy màu nhưng có thể ngửi được hương thơm của hoa. Trong lòng hắn hoa tươi vẫn đẹp đẽ như trước, vả lại hắn cũng chưa từng quên màu sắc và vẻ đẹp của đóa hoa.
"Đây là hoa gì mà thơm vậy?" Người ngồi trước mặt Uyển Úc Nguyệt Đán áo trắng tóc đen, có gương mặt non nớt, miệng thì nhắc đến hoa nhưng mũi lại đang ngửi chén trà bưng trên tay.
"Chỉ là hoa quế thôi, Ngự Mai thúc thúc chưa thấy hoa quế bao giờ ư? Mùa thu tháng tám, ngắm hoa quế ăn cua uống rượu hoa cúc chính chuyện tao nhã trong nhân gian." Uyển Úc Nguyệt Đán nhẹ nhàng nói: "Mười năm không gặp, Ngự Mai thúc thúc vẫn vậy, chẳng thay đổi chút nào."
Miệng hắn gọi thúc thúc, nhưng trông Phó Chủ Mai chỉ nhỉnh hơn hắn vài ba tuổi là nhiều. Thế mà nghe Uyển Úc Nguyệt Đán gọi thúc thúc, Phó Chủ Mai cũng không thấy có gì lạ, vì hắn đã từng kết bạn ngang vai vế với cha của Uyển Úc Nguyệt Đán, theo như bối phận thì Uyển Úc Nguyệt Đán đúng là nên gọi hắn bằng chú.
"Ngươi thấy được bề ngoài của ta à?" Phó Chủ Mai nghe vậy thì hoang mang nhìn Uyển Úc Nguyệt Đán, người mù dở mà cũng nhìn ra hắn không thay đổi chút nào?
Uyển Úc Nguyệt Đán mỉm cười: "Giọng nói, tiếng bước chân, thậm chí nhịp thở của Ngự Mai thúc thúc vẫn giống hệt như trong trí nhớ của Nguyệt Đán."
Phó Chủ Mai gật đầu, nhấp một ngụm trà: "Còn ngươi trưởng thành rồi."
Uyển Úc Nguyệt Đán gật đầu, cũng nâng chén trà lên nhấp một ngụm: "Ngự Mai thúc thúc đi đường xa tới đây, chắc là có chuyện quan trọng muốn nói?"
Mặc dù khi quen biết Phó Chủ Mai hắn mới mười một tuổi, nhưng vị Ngự Mai thúc thúc danh chấn thiên hạ này là người thế nào thì hắn lại hiểu rất rõ.
"Ta..." Phó Chủ Mai nhìn chén trà trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch, thân chén mỏng như cánh ve, nước trà xanh ngọc trong vắt, cả trà và chén đều vô cùng quý giá: "Ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
Nếp nhăn nơi khóe mắt Uyển Úc Nguyệt Đán khẽ giãn ra, hắn đặt chén trà xuống: "Chuyện gì mà khiến cho Ngự Mai thúc thúc phải bận lòng?"
Đầu ngón tay Phó Chủ Mai chạm nhẹ vào nước trà, nước trà ấm áp thấm vào ngón tay gây ra cảm giác khác thường: "Ta... Ta..." Trong lòng hắn có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, trong đầu là một mớ hỗn loạn, dù nói từ đâu vẫn là rối như tơ vò, "Ta không biết rốt cuộc nên thoái ẩn giang hồ, hay nên ở lại núi Hảo Vân." Do dự hồi lâu, hắn mới thì thào nói ra câu này.
Đôi mày cong cong của Uyển Úc Nguyệt Đán khẽ nhíu lại: "Kiếm hội trung nguyên? Ngự Mai thúc thúc đến từ núi Hảo Vân?"
Phó Chủ Mai gật đầu, ngây ra nhìn cảnh sắc thanh nhã và hoa quế như chu sa của Bích Lạc Cung: "Ta cứ ngỡ sau trận chiến ba mươi năm trước ở Kiếm hội là có thể hoàn toàn thoát khỏi giang hồ, ài... Giang hồ, giang hồ luôn có vô vàn chuyện không vừa ý, ta không thích."
Uyển Úc Nguyệt Đán khẽ thở dài, dịu dàng nói tiếp câu chuyện thay hắn: "Nhưng người không chọc vào giang hồ, giang hồ cũng chọc vào người. Chuyện của Phong Lưu Điếm đã khơi lên con sóng lớn, Ngự Mai thúc thúc chung quy cũng khó mà lo cho riêng mình."
"Thật ra thì..." Phó Chủ Mai ngơ ngác nhìn hoa quế: "Vấn đề không phải là vậy."
Uyển Úc Nguyệt Đán khẽ mỉm cười: "Vậy trên núi Hảo Vân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho Ngự Mai thúc thúc băn khoăn như vậy?"
Phó Chủ Mai đáp: "Ta đã gặp Đường Lệ Từ."
Uyển Úc Nguyệt Đán dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên chén trà mỏng manh kia, phát ra tiếng vang lanh lảnh: "Đường công tử ư? Đường công tử là người cao minh, Kiếm hội trung nguyên trên núi Hảo Vân có y thì tuyệt đối không vỡ trận, mà võ lâm trung nguyên có y cũng sẽ không rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục."
Phó Chủ Mai nói: "Y là bạn thân của ta."
Uyển Úc Nguyệt Đán thoáng ngẩn người: "Chuyện này ta chưa từng nghe nói."
"Chúng ta quen nhau từ lâu lắm rồi." Phó Chủ Mai ngửa đầu uống nốt chén trà kia, "Võ lâm trung nguyên có y, cũng sẽ không rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.... Tiểu Nguyệt có lòng tin đến thế sao..."
Uyển Úc Nguyệt Đán ngưng ánh mắt suy tư, lắng nghe vô cùng nghiêm túc: "Lẽ nào Ngự Mai thúc thúc lại không có lòng tin với Đường công tử?"
ủ Mai lắc đầu, đặt chén trà cạn xuống, mịt mờ nói: "Đúng là ta không có lòng tin, vì ta quen biết Đường Lệ Từ đã bao nhiêu năm, A Lệ chưa bao giờ là một người có thể nương tựa. Y thật sự đã làm tốt rất nhiều chuyện, nhưng làm xong y lại vung tay phá hủy sạch sẽ những kết quả đó... Y chưa bao giờ chỗ dựa cho ai đó, hay là thần thánh có thể cứu vớt người ta."
"Ngự Mai thúc thúc hiểu rõ Đường công tử lắm à?" Uyển Úc Nguyệt Đán dịu dàng mỉm cười, không hề cảm thấy kinh ngạc vì những gì mình vừa nghe thấy.
Phó Chủ Mai nhìn dãy núi xa xa phía sau Bích Lạc Cung, "Tiểu Nguyệt biết không? Y đã từng dùng sách vở và bình rượu dựng nên một ngôi nhà rất đẹp trong vòng một tháng, sau đó mở tiệc trong ngôi nhà kia, mời rất nhiều người đến uống rượu, thế rồi..." Hắn đau khổ thở dài: "Sau đó y thả một mồi lửa thiêu rụi ngôi nhà kia, suýt nữa thì thiêu chết tất cả những người đến dự tiệc."
Đôi mắt thanh tú và yếu ớt của Uyển Úc Nguyệt Đán khẽ động: "Hả?"
Phó Chủ Mai gật đầu: "Nhưng ta biết không phải y muốn giết người, y dựng gian nhà kia lên chỉ vì muốn phóng hỏa mà thôi."
Uyển Úc Nguyệt Đán mỉm cười: "Nhưng nghe đồn Đường công tử văn nhã lễ độ, người trong giang hồ đều tin chủ nhân Vạn Khiếu Trai không phải hạng người hời hợt, nhất định có thể dẫn dắt mọi người vượt qua kiếp nạn giang hồ lần này."
Phó Chủ Mai mơ màng nhìn cái bàn tựa như bạch ngọc: "Ta không hề nghi ngờ, đương nhiên y mạnh hơn Liễu Nhãn. Có điều tính khí A Lệ rất gàn dở, thật ra y là người yếu đuối, tinh thần rất dễ suy sụp. Nhưng vì tính khí vô cùng hiếu thắng, nên y sẽ không để cho người khác nhận ra có những lúc mình không chịu đựng nổi. Nếu có ai phát hiện thật ra y đang suy sụp, thì dù y không tức chết cũng sẽ phát điên. Trì Vân chết rồi, ta không biết mình nên ở lại núi Hảo Vân, hay là vĩnh viễn không ra mặt nữa..."
Uyển Úc Nguyệt Đán thở ra một hơi rất dài rồi mỉm cười, "Ta hiểu rồi."
Phó Chủ Mai vò vò đầu: "Ta... ta nói lung tung, Tiểu Nguyệt hiểu thật chứ?"
"Ta hiểu." Uyển Úc Nguyệt Đán mò mẫm rót cho Phó Chủ Mai một chén trà, "Nhưng ta tin tưởng Đường công tử." Hắn thong thả nói: "Ta tin không ai hiểu rõ nhược điểm của chính mình hơn bản thân người đó. Đường công tử là nghĩa tử của quốc trượng, chủ nhân Vạn Khiếu Trai, còn mang võ công kinh hãi thế tục, cho dù y thật sự muốn thiêu chết vài người thì ta thấy cũng chẳng có ai dám bắt y... Nhưng y không hề ở lại kinh thành hay Vạn Khiếu Trai để làm càn.... Y bước vào giang hồ, nhúng tay vào chuyện của Phong Lưu Điếm, nghĩa là vứt đi tấm bình phong che chở bản thân. Y biết rõ trận chiến này nhất định có kẻ thua người thắng, biết rõ nhược điểm của bản thân sẽ bị khơi ra, có thể thua cũng có thể chết, nhưng không hề hối hận. Ngự Mai thúc thúc, không phải ai cũng hạ quyết tâm như thế được đâu, hạ quyết tâm cần có dũng khí, mà dũng khí... chắc chắn đến từ niềm tin chống đỡ bản thân tiến về phía trước."
"Ta biết niềm tin của A Lệ là gì, y muốn làm một người tốt." Phó Chủ Mai đột nhiên kích động, vỗ xuống mặt bản: "Bởi vì y đã làm quá nhiều chuyện bừa bãi, y muốn thay đổi, muốn làm người tốt, nhưng mà... Nhưng chính cái người bảo y phải làm người tốt lại giết người phóng hỏa, chà đạp lên những lời mình từng nói, niềm tin đến từ một người như thế làm sao thuyết phục được người khác cho được? Làm sao có thể khiến một người thật sự kiên định không dời, đi làm một chuyện vô cùng khó khăn? Niềm tin đó là của A Nhãn áp đặt lên A Lệ, không phải A Lệ tự mình nghĩ ra!" Chén trà trước mặt hắn đổ đánh "cạch", chén sứ mỏng manh vỡ tan, nước trà chảy đầy bàn rồi rơi xuống đất.
"Đường công tử có thể là một nam nhân yếu đuối, nhưng chắc chắn không phải là người thiếu kiên định." Uyển Úc Nguyệt Đán chầm chậm nâng chén lên, uống hết chén trà của mình, "Ta tôn trọng y vì đã làm một nam nhân gánh vác tất cả... Ngự Mai thúc thúc, đừng coi y như đứa trẻ, chắc chắn y sẽ không để người thất vọng đâu."
Phó Chủ Mai ngơ ngác nhìn Uyển Úc Nguyệt Đán, không biết nên trả lời thế nào. Uyển Úc Nguyệt Đán kề chén sát bên môi, khẽ mỉm cười: "Ngự Mai thúc thúc đúng là một người rất dịu dàng."
Phó Chủ Mai gật đầu, nhưng hắn chỉ đồng ý là câu nói trước đó của Uyển Úc Nguyệt Đán "đừng coi y như đứa trẻ", gật đầu xong lại lúng túng vò vò đầu.
Uyển Úc Nguyệt Đán mỉm cười vô cùng thoải mái, nếp nhăn nơi khóe mắt hơi cong lên: "Ầy... Ngự Mai thúc thúc, ta nghe nói quán rượu Ngân Giác Tử ở Lạc Dương có một đầu bếp tay nghề cao siêu, tên là Phó Chủ Mai, không biết Ngự Mai thúc thúc có quen người này không?"
Phó Chủ Mai a lên, lại càng lúng túng: "Ta... ta..."
Uyển Úc Nguyệt Đán nhẹ nhàng nói: "Ta thật sự không biết tên của Ngự Mai thúc thúc là Phó Chủ Mai đâu, lúc nghe tin này cũng giật mình. Ta đã đi riêng một