Núi Hảo Vân.
Đường Lệ Từ đang đọc thư, y đọc bất cứ giấy tờ gì đều rất chậm, mà lá thư đến từ Bích Lạc Cung này lại viết rất dài, khiến y cầm trong tay đọc mãi vẫn chưa lật sang trang. Thiệu Diên Bình đã vài lần muốn lấy lại thư tự đọc rồi nói lại nói cho y biết, nhưng đều không dám. Hắn kiên nhẫn chờ ròng rã một canh giờ, Đường Lệ Từ cuối cùng cũng đọc xong lá thư.
"Thế nào? Lần này Bích Lạc Cung gửi thư đến bàn chuyện gì?" Thiệu Diên Bình vội vàng hỏi. Đường Lệ Từ đỡ trán tựa vào giường, thần thái cực kỳ biếng nhác, khẽ mỉm cười đưa lá thư cho Thiệu Diên Bình. Thiệu Diên Bình đọc lướt qua nhanh như gió, sợ hãi nói, "Uyển Úc Nguyệt Đán muốn ngươi đi lấy viên trân châu trên mũ miện của hoàng thượng? Chuyện này... Chuyện này... Ngươi phải đi thật sao? Nếu ngươi đi..." Nếu ngươi đi, lỡ đâu dư nghiệt của Phong Lưu Điếm lại xuất hiện thì biết phải làm sao?
Đường Lệ Từ chậm rãi đứng dậy bước xuống giường, từ lần trước bị thương đến giờ y vẫn luôn nghỉ ngơi. Sau khi bị tên áo đen đánh lén, bất ngờ nhưng không nguy hiểm, tinh thần y lại khá hơn rất nhiều, thân thể cũng đã khỏi từ lâu. Dù y biếng nhác, nhưng mấy người Thiệu Diên Bình và Thành Ôn Bào vẫn đối đãi với y hết sức cẩn thận e dè.
"Thiệu tiên sinh, đại hội phương trượng của Thiếu Lâm Tự vẫn chưa có kết quả ư?" Đường Lệ Từ xuống giường, dựa vào tủ quần áo chạm trổ hoa văn của mình, chọn một bộ áo xám mộc mạc. Thiệu Diên Bình chung sống lâu ngày với y, biết người này ngày thường thích ăn mặc giản dị, nếu một ngày nào đó y lên đồ lộng lẫy thì dù y không muốn giết người, cũng cho thấy tâm trạng y cực kỳ tồi tệ. Thiệu Diên Bình liếc nhìn y mấy lượt rồi thở ra một hơi, "Vẫn chưa, nghe nói còn đang giảng kinh thuyết pháp. May là ta chưa đến đó đã về, bằng không chắc bí bách đến chết mất."
Đường Lệ Từ khẽ mỉm cười, "Có mộg chuyện, ta vốn không muốn cho Thiệu tiên sinh biết trước khi Thiếu Lâm Tự chọn ra phương trượng. Nhưng nếu ta sắp phải về kinh, chuyện ở đây hoàn toàn giao cho Thiệu tiên sinh, thì việc này không thể không nói."
Thiệu Diên Bình ngẩn ra, "Chuyện gì? Lẽ nào liên quan đến tên áo đen kia?"
Đường Lệ Từ gật đầu, Thiệu Diên Bình là người nhanh nhạy, nghe y nói đã đoán ra ngay. "Lời ta nói, Thiệu tiên sinh tin được mấy phần?" Y thuận miệng hỏi, ngữ điệu vẫn ôn nhã bình thản, như ẩn chứa bạch ngọc.
"Lời Đường công tử nói ra, tại hạ đương nhiên là tin mười phần, tuyệt đối không hoài nghi." Thiệu Diên Bình ngại ngùng nói, "Tuyệt không dám hoài nghi."
Đường Lệ Từ khẽ mỉm cười, "Ta đã nói chưa chờ cho đại hội phương trượng của Thiếu Lâm Tự kết thúc thì không nên nói nhiều về thân phận kẻ áo đen, nhưng lúc này hoàn cảnh thay đổi rồi... Kẻ áo đen rốt cuộc là ai? Lẽ nào Thiệu tiên sinh thật sự không hề hoài nghi?" Y chậm rãi nói, "Đêm đó kẻ áo đen đánh úp Thiệu tiên sinh giữa đêm, trong Thiện Phong Đường có ai vắng mặt? Ngày ấy kẻ áo đen ra tay giết ta, là ai bảo Thành đại hiệp đến Danh Y Cốc? Là ai bảo Tử Vân thăm dò, là ai không có mặt ở đó? Thiện Phong Đường là nơi nào, thật sự có ai đủ sức ra vào tự nhiên như chốn không người sao?"
Gương mặt Thiệu Diên Bình lộ rõ nét hoảng sợ, lắp bắp nói, "Ngươi nói... Ngươi nói... Nhưng nàng... Nhưng nàng... Nàng là bạn thân của thượng sư Phổ Châu, là phụ nữ làm sao có được võ công kinh người như thế?"
Đường Lệ Từ đưa tay vào cái tủ sau lưng, chầm chậm lấy ra một bộ váy áo màu hồng nhạt rách nát, "Có đẹp không?" Thiệu Diên Bình cười gượng, "Đây là..." Đường Lệ Từ mỉm cười đáp, "Đây là bộ đồ mặc bên ngoài lớp áo đen."
Bộ áo màu hồng phấn trong tay y, chính là ngoại bào mà ngày đó Tây Phương Đào đã xé ra trong khoảnh khắc nàng ra tay giết người, Thành Ôn Bào phá cửa xông vào. Ngày ấy Phó Chủ Mai dùng Ngự Mai Đao truy kích, Tây Phương Đào bị ép phải rút lui, không rảnh tay mà lấy đi bộ áo hồng nhạt này, nên đã bị Đường Lệ Từ cất vào trong tủ.
"Lẽ nào ngày ngày nàng đều mặc đồ bó của đàn ông dưới lớp váy áo?" Thiệu Diên Bình hoang mang nhìn bộ áo hồng nhạt này, "Kẻ ra tay giết ngươi ngày đó rõ ràng là đàn ông."
Ngữ điệu của Đường Lệ Từ ôn nhã nhu hòa, vô cùng nhẫn nại, "Một cô gái ôn nhu xinh đẹp, liệu có thường xuyên mặc đồ nam dưới lớp váy áo không?"
Sắc mặt Thiệu Diên Bình dần dần nặng trĩu xuống, "Ý Đường công tử là..."
Khóe mắt Đường Lệ Từ hơi cong lên, ánh mắt cười mà không cười, "Ý ta là, trên đời chỉ có đàn ông thích mặc đồ nữ dưới tầng áo ngoài, chứ e là không có cô gái nào thích mặc đồ nam bên dưới lớp váy áo."
Thiệu Diên Bình sợ hãi hỏi, "Lẽ nào nàng... Lẽ nào nàng là đàn ông?"
"Không sai." Đường Lệ Từ đang tựa nghiêng vào tủ, khẽ xoay người đưa tay lấy từ trong tủ ra một cái đĩa trong suốt óng ánh, trên đĩa là một gói nhỏ bằng gấm vàng nhạt. Y kéo vạt áo ngồi xuống cạnh bàn, mở cái bọc gấm, bên trong là hai chén ngọc bích nhỏ và một bình bạch ngọc nhỏ. Ngọc bích màu sắc rực rỡ, hai cái chén này một nửa vàng nửa tím, một nửa đỏ nửa xanh lục, màu sắc hết sức kỳ lạ lóa mắt, thân chén trong suốt dị thường, là bảo vật hiếm có. Mở bình bạch ngọc, trong bình tỏa ra một mùi hương ngọt ngào đậm đà, y rót nước trong bình vào chén ngọc bích rồi nhẹ nhàng đẩy một trong hai chén ra trước mắt Thiệu Diên Bình, "Nàng là một gã đàn ông, chẳng những là đàn ông, mà còn là một gã đàn ông rất có đầu óc, đã dùng Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn để tăng cường công lực."
Thiệu Diên Bình thấy bình bạch ngọc đổ ra một thứ chất lỏng sền sệt màu trắng vị ngọt, trông mịn màng trơn nhẵn, hết sức mê người. Nhưng thứ Đường Lệ Từ rót ra, hắn lại hơi do dự không dám uống. Chẳng biết trong lòng người này thi thoảng lại nảy ra chủ ý gì, không chừng tâm trạng y nhất thời không vui bèn cho hắn uống chút thuốc độc cũng chưa biết chừng. Tuy trong lòng hắn chưa dám chắc, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo linh hoạt, lập tức hiểu ra nếu Tây Phương Đào là đàn ông giả gái thì thứ nàng ôm mưu đồ gì, lai lịch của nàng có thể là gì.
"Chỉ dựa vào một bộ quần áo rách, chỉ e khó chứng minh được Đào cô nương chính là kẻ áo đen kia. Đương nhiên ta tin Đường công tử, nhưng Kiếm hội trung nguyên đâu chỉ có mình Thiệu mỗ." Hắn nghiêm mặt nói, "Huống chi kẻ áo đen kia võ công hết sức cao cường, ngay đến Đường công tử cũng không địch nổi. Nếu Đào cô nương thật ra không phải kẻ áo đen thì hậu quả sẽ thế nào, Đường công tử thông minh tuyệt đỉnh, không cần ta phải nhiều lời."
Nếu Tây Phương Đào không phải kẻ mặc áo đen kia, mà Kiếm hội trung nguyên lại ra tay với Tây Phương Đào, thì nhất định sẽ cho tên áo đen cơ hội làm chim sẻ rình mồi. Đổ oan cho người tốt là thứ yếu, quan trọng là tình trạng canh phòng nghiêm ngặt của Kiếm hội lúc này sẽ bị phá vỡ, những mối nguy đang ẩn nấp sẽ bùng nổ, giang hồ ắt nổi lên sóng to gió lớn, mà người đầu tiên đắc tội chính là hòa thượng Phổ Châu của Thiếu Lâm Tự.
"Thiệu tiên sinh coi nhẹ tình thế hiện nay rồi." Đường Lệ Từ nâng chén ngọc bích, chầm chậm uống một ngụm nhỏ, "Nếu Kiếm hội hợp sức mọi người tấn công nàng, dù có thể bắt sống nàng thì chỉ cần nàng thề thốt phủ nhận, mọi chuyện vẫn không thể chấm dứt. Thiếu Lâm Tự sẽ đưa ra nghi vấn, thậm chí đệ tử từng ăn Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn ẩn nấp trong các môn phái đều chỉ trích Kiếm hội. Kết quả không phải là kết thúc mưu đồ của Phong Lưu Điếm, mà là Kiếm hội trung nguyên thất thế rồi bại vong."
Thiệu Diên Bình thở ra một hơi thật dài, "Cần có chứng cứ!"
Đường Lệ Từ khẽ mỉm cười, "Không sai, cần chứng cứ, mà phải là chứng cứ đanh thép."
Trái tim Thiệu Diên Bình đập thình thịch, trong Kiếm hội không ngờ lại tồn tại một nhân vật nguy hiểm gian ác như thế, mà chẳng thể làm gì được nàng, "Làm sao để có chứng cứ đanh thép?"
Đường Lệ Từ khẽ hé môi, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên miệng chén ngọc bích màu đỏ thắm, khoan thai vẽ một vòng nhỏ, "Chứng cứ đanh thép... nằm ngay trên người thượng sư Phổ Châu."
"Sao lại nói thế?" Thiệu Diên Bình thoáng rùng mình, "Vì sao chuyện này không thể nói ra trước khi thượng sư Phổ Châu leo lên ngôi phương trượng? Chuyện này liên quan gì đến chức phương trượng Thiếu Lâm Tự?"
Ngón tay thon dài trắng như tuyết của Đường Lệ Từ kẹp lấy chiếc chén sáng lóng lánh hai màu đỏ thắm và xanh biếc, từ từ đẩy lên má, dùng nhiệt độ trên má để sưởi ấm chất lỏng ngọt ngào như mỡ dê trong chén, "Tây Phương Đào giả gái, tính trăm phương ngàn kế, tiêu tốn mấy năm dụ dỗ thượng sư Phổ Châu, chắc chắn có mưu đồ lớn. Ngươi nói xem trong đại hội phương trượng của Thiếu Lâm Tự, nàng có giở trò gian lận thay Phổ Châu không? Mà sau khi thượng sư Phổ Châu ngồi lên ghế phương trượng, nàng rốt cuộc có mưu đồ gì... Chúng ta sẽ biết rất nhanh thôi."
Đôi mắt y mỹ lệ, tưởng cười mà không phải cười, chén ngọc bích chầm chậm cọ xát lên gương mặt, "Nàng mưu đồ nhất định không phải chuyện tốt... đúng không nào?"
Thiệu Diên Bình chợt hiểu ra, "Ngươi... ngươi nói phải chờ cho Phổ Châu nhìn rõ bộ mặt thật của nàng, để phương trượng Phổ Châu của Thiếu Lâm Tự tuyên bố chuyện này, thì danh vọng và uy tín sẽ cao hơn lời chúng ta nói rất nhiều."
Đường Lệ Từ nhẹ nhàng nói, "Muốn Phổ Châu nhìn thấu tình bạn bao năm qua giữa hai người họ và có thể bình thản công bố chân tướng, e là không dễ đâu. Muốn bịt kín tất cả lối thoát của Tây Phương Đào, ngoài mong chờ thượng sư Phổ Châu dùng thân phận phương trượng Thiếu Lâm để chứng thực nàng là ác ma thao túng mọi chuyện, thì còn cần Liễu Nhãn đứng ra xác nhận người này là thủ lĩnh sau lưng hắn. Ngoài ra không cần biết Tây Phương Đào chết hay sống, đều phải xé rách diện mạo giả trang này."
Thiệu Diên Bình gật đầu lia lịa, "Không sai, nếu hai phe chính tà trong giang hồ đều chứng thực nàng là gian tặc nấp sau màn, sau khi bị vạch trần bộ mặt thật, cho dù Kiếm hội trung nguyên không thu phục được nàng, thì giang hồ rộng lớn, lắm nhân tài ẩn dật, rồi sẽ có người thu phục được nàng!"
Đường Lệ Từ mỉm cười gật đầu, Thiệu Diên Bình thở dài, "Nhưng muốn Phổ Châu và Liễu Nhãn chứng thực nàng là gian tặc nấp sau màn khó khăn biết bao! Theo ta thấy dù là Phổ Châu hay Liễu Nhãn đều bị nàng thu phục, trở nên ngoan ngoãn, không giúp nàng thu phục chúng ta là tốt lắm rồi, làm sao để bọn họ chịu mở miệng đây?"
"Kiên trì, thời cơ, kỹ xảo, lòng tin..." Đường Lệ Từ nhẹ nhàng nói, "Chí ít ngươi phải tin thượng sư Phổ Châu không phải người nối giáo cho giặc."
Thiệu Diên Bình ho khan một tiếng, "Ngươi có tin vào Phật tính không?"
Đường Lệ Từ khẽ mỉm cười, nâng chén ngọc bích nhấp một ngụm, "Ta tin."
Thiệu Diên Bình thở ra một hơi thật dài, nhíu mày cẩn thận nghĩ lại rất nhiều vấn đề trong đó, bèn đổi đề tài, "Đường công tử chuẩn bị lên đường về Biện Kinh, không biết bao giờ xuất phát?"
Đường Lệ Từ khẽ mỉm cười, "Chờ ta huấn luyện đệ tử Kiếm hội một lượt đã."
Thiệu Diên Bình ngơ ngác, ngạc nhiên hỏi, "Huấn luyện một lượt? Đường công tử định dạy võ công cho họ sao?"
Đường Lệ Từ đáp, "Không phải võ công, ta chỉ mong sau khi mình đi, đệ tử Kiếm hội khi gặp địch sẽ vận dụng được chút mánh khóe giữ mạng, bớt đi vài người chết."
Trong lòng Thiệu Diên Bình vừa kinh ngạc lại vừa nghi ngờ, Đường Lệ Từ rốt cuộc muốn dạy gì cho các đệ tử? Vị công tử độc như rắn rết tâm tư khó dò này, lẽ nào thật sự có mấy phần tâm tư lo cho Kiếm hội trung nguyên?
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Ngày hôm sau.
Đường Lệ Từ triệu tập đệ tử