Các nhà sư Thiếu Lâm Tự vô cùng kích động, tiểu sa di cấp ba nổi giận nói, "Ngươi là ai? Nấp sau lưng phật Tỳ Lô làm gì? Lén lén lút lút..."
Thiền sư Đại Thành niệm Phật, cắt ngang lời hắn, "Thiếu Lâm Tự không biết thí chủ nấp sau lưng, thẹn với các vị tông sư Thiếu Lâm Tự, thật có lỗi."
Thượng sư Phổ Châu nhìn chằm chằm người áo đen kia, "Ngươi là ai?"
"Ta?" Kẻ kia bật cười âm trầm, khiến mặt nạ phật Tỳ Lô giần giật, dáng cười trông vô cùng quái dị, "Ta chỉ là một người căm ghét Thiếu Lâm Tự, ghét võ lâm giang hồ." Cái đầu kỳ quái của hắn quay sang Phương Bình Trai, "Lục đệ, đã lâu không gặp, ngươi vẫn thông minh như xưa. Nếu ngươi ra tay, ta sẽ tuyệt đối không ngăn cản."
Phương Bình Trai thở dài, "Ta biết so với nhìn Uyển Úc Nguyệt Đán dập đầu, ngươi còn thích nhìn ta dập đầu hơn, cho nên... Ngươi yên tâm, ta lập tức buông bỏ. Chẳng qua bấy nhiêu năm không gặp, cái tính thích nhìn người ta dập đầu của ngươi vẫn chẳng khác xưa. Không phải Lục đệ ta thích nói chuyện giật gân hắt nước lạnh lên đầu các ngươi, có điều đời người tuy cần sống thuận theo lòng mình, nhưng cứ tự do quá đà, làm xằng làm bậy mơ mộng cả ngày, rồi sẽ có lúc lật thuyền."
"Thế à?" Người áo đen kia không hề nổi giận, chỉ âm trầm nói, "Lời như vậy từ miệng ngươi nói ra, đúng là hoàn toàn lạc quẻ." Ánh mắt hắn chuyển sang nhìn Uyển Úc Nguyệt Đán, "Dập đầu đi, dập đầu xong thì đi bảy bước làm một bài thơ cho ta, bằng không..." Hắn lạnh lùng nói, "Ta tung một chưởng giết ngươi!"
"Dập đầu cũng được thôi." Uyển Úc Nguyệt Đán thong thả đi đến trước mặt người áo đen, "Xin các hạ hãy nói ra tung tích của Liễu Nhãn."
Người áo đen ngửa mặt lên trời cười lớn, "Ha ha ha ha..."
Đó là báo ứng của y.
Liễu Nhãn mắt nhìn cục diện võ lâm kỳ quái khó hiểu, mà trong lòng lại toàn nghĩ những chuyện tận đẩu tận đâu.
"Ta cũng không phải tiểu nhân tính toán so đo, một tháng sau Liễu Nhãn sẽ xuất hiện ở Lệ Nhân Cư, Tiêu Ngọc Trấn, võ lâm giang hồ ai muốn tìm hắn tính sổ thì cứ đến Lệ Nhân Cư, nhất định sẽ tìm được hắn. Có điều..." Kẻ áo đen âm trầm nói, "Hắn đã bị người ta phế hai chân, hủy dung mạo hủy võ công, hoàn toàn trở thành một phế nhân. Nếu muốn xem dung mạo như hoa như ngọc của Phong Lưu Khách thì đã muộn rồi, không thấy được đâu."
Mọi người đều ồ lên kinh ngạc, Liễu Nhãn võ công cao cỡ nào, phong lưu cỡ nào, vậy mà đã thành một phế nhân! Những nếp nhăn mềm mại nơi khóe mắt Uyển Úc Nguyệt Đán hơi giãn ra, "Làm sao các hạ biết được tin tức về hắn?"
Người áo đen bật cười ha hả, "Giang hồ này thiên hạ này, có ai là ta không biết đâu? Dập đầu đi!"
Uyển Úc Nguyệt Đán phất tay áo, mọi người thầm nghĩ hắn sắp quỳ xuống, lại nghe hắn nhẹ nhàng nói, "Thiết Tĩnh, đưa Anh Anh đến đây." Thiết Tĩnh đứng dậy, chẳng bao lâu sau đã mang từ ngoài cửa vào một đứa bé chừng năm sáu tuổi. Mọi người nhìn chằm chằm vào đứa bé này, đầu nó đã cạo sạch bóng, mặc một bộ tăng y, gò má đỏ ửng trông cực kỳ đáng yêu. Đôi mắt tròn vo của nó hết nhìn đông lại ngó tây, hiển nhiên chẳng hiểu gì hết, thấy Uyển Úc Nguyệt Đán liền lảo đảo chạy tới kéo ống tay áo hắn vô cùng quyến luyến.
Đứa bé này là ai?
"Anh Anh đến đây nào." Uyển Úc Nguyệt Đán kéo bàn tay nhỏ xíu của nó, nở nụ cười ôn nhu thiện lành, dịu dàng nói, "Ngoan, bây giờ ta truyền ngôi phương trượng Thiếu Lâm Tự cho con có được không?" Mọi người kinh ngạc vừa giận dữ lại vừa buồn cười, đường đường là ngôi phương trượng Thiếu Lâm Tự, sao có thể để hắn đùa giỡn như thế được? Lại nghe đứa trẻ kia ngoan ngoãn đáp một tiếng "Vâng". Thế là Uyển Úc Nguyệt Đán dắt tay nó quỳ xuống trước tượng phật Tỳ Lô, dập đầu mấy cái thật kêu, sau đó chỉ vào người áo đen, "Anh Anh ngoan, dập đầu ba cái với quái thúc thúc này nào."
Đứa bé kia khiếp sợ nhìn người áo đen tướng mạo cổ quái, ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu ba cái. Uyển Úc Nguyệt Đán xoa đầu nó, "Đọc một bài thơ cho vị quái thúc thúc này nghe." Anh Anh túm thật chặt ống tay áo của Uyển Úc Nguyệt Đán, ngoan ngoãn cất giọng non nớt lên đọc, "Ngỗng ơi là ngỗng ơi, ngửa cổ ca với trời. Lông trắng nổi nước biếc, chân đỏ đạp sóng bơi." Uyển Úc Nguyệt Đán mỉm cười nói, "Rất tốt."
Trong Thiên Phật Điện chìm vào yên tĩnh, bỗng Phương Bình Trai bật cười ha hả vô cùng vui sướng, cây quạt đỏ phất phơ, "Ha ha ha... đúng là hay không thể tả, hay không thể tả!" Theo tiếng cười to của hắn là một tràng cười vang, mọi người vừa hoảng sợ vừa buồn cười, thơ của tiểu phương trượng thật là khiến người ta mở mang tầm mắt, dở khóc dở cười. Ngọc Đoàn Nhi níu tay áo Liễu Nhãn, cười đến mềm nhũn cả người, "Tiểu phương trượng Thiếu Lâm Tự..." Tâm trí Liễu Nhãn đang lơ lửng trên mây bị tiếng cười của cả sảnh đường từ từ kéo về, bất tri bất giác khóe miệng cũng cong lên theo.
Người áo đen trừng mắt nhin Uyển Úc Nguyệt Đán, dường như không dám tin hắn sẽ làm ra chuyện này. Đứng hình rất lâu, hắn cũng bật cười ha hả, "Bích Lạc Cung chủ, hay lắm Bích Lạc Cung chủ! Một tháng sau ở Lệ Nhân Cư Tiêu Ngọc Trấn, ta chờ cung chủ chỉ giáo một lần nữa!" Hắn phất tay áo, sải bước ra khỏi Thiên Phật Điện trước những cặp mắt nhìn chằm chằm của mọi người, không coi ai ra gì hết, tay áo phất bụi trần, nhưng không ai cản hắn lại.
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Liễu Nhãn chớp chớp mắt, lúc này thần trí hắn mới đột ngột thanh tỉnh. Một tháng sau ở Lệ Nhân Cư, Tiêu Ngọc Trấn, kẻ này làm sao dám chắc một tháng sau mình nhất định sẽ đến đó? Làm sao hắn biết được hành tung của mình? Trừ phi... Hắn đưa mắt nhìn sang Phương Bình Trai, Phương Bình Trai phe phẩy cây quạt đỏ, bật cười ha ha. Liễu Nhãn hạ giọng nói, "Ngươi..."
Phương Bình Trai nói, "Ta đã biết từ đầu rồi. Sư phụ xưa nay chưa bao giờ là người giỏi tâm cơ, người như huynh hành tẩu giang hồ rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng bị người ta lừa gạt. Rất may đồ đệ của huynh là ta đây tạm thời không muốn hại huynh, nếu không..." Hắn chống quạt lên trán thở dài, "Ta bán huynh đi, huynh còn giúp ta đếm tiền nữa."
Ngọc Đoàn Nhi che trước mặt Liễu Nhãn, hạ giọng hỏi, "Này! Ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi biết chuyện gì à?"
Phương Bình Trai gương mặt tươi cười, cầm cây quạt đỏ gõ lên đầu Ngọc Đoàn Nhi, "Sư phụ thân yêu của ta là một đại ác nhân đại dâ.m tặc bị cả giang hồ căm ghét, nhất là phụ nữ nhà lành chỉ muốn ăn thịt người này cho hả dạ thôi, cô không biết à?"
Ngọc Đoàn Nhi nhíu mày, "Ta biết hắn là một đại ác nhân, vậy thì sao?"
Phương Bình Trai hạ thấp giọng, thì thào bên tai nàng, "Cô cũng hành tẩu giang hồ nhiều ngày rồi, dọc đường đi lẽ nào không nghe nói trên giang hồ người ta đang săn lùng tung tích một đại ác nhân mặt mày tuấn mỹ, võ công cao cường, có sở trường dùng tuyệt kỹ Âm Sát sao? Dù cô tai điếc không nghe thấy, thì vừa rồi Uyển Úc Nguyệt Đán không ngại nguy hiểm giở trò với ba cái dập đầu, khăng khăng muốn làm phương trượng Thiếu Lâm Tự là vì lý do gì, lẽ nào cô không thấy?"
Ngọc Đoàn Nhi cũng hạ giọng trả lời, "Vì Liễu Nhãn chứ gì, vừa rồi ngươi nói về Liễu Nhãn có đúng không?"
Cây quạt đỏ của Phương Bình Trai lại gõ lên đầu nàng, "Ngu ngốc! Ta nói về sư phụ thân yêu của ta đó, tình nhân trong lòng cô chính là đại ác nhân đại dâ.m tặc mà giang hồ chỉ muốn giết phứt cho thỏa lòng, Phong Lưu Khách Liễu Nhãn."
Ngọc Đoàn Nhi khẽ ồ lên, nàng cũng không để tâm Liễu Nhãn rốt cuộc có thân phận gì, lại nói, "Thì ra ngươi đã biết hắn là ai từ lâu rồi, vậy cớ sao ngươi không nói ra?"
Phương Bình Trai khẽ đáp, "Chuyện này... Đương nhiên có rất nhiều rất nhiều nguyên nhân."
Ngọc Đoàn Nhi trợn mắt nói, "Không phải ngươi muốn học Âm Sát sao! Ngươi cũng