Kiếm đường trở thành một đống phế tích hoang tàn đổ nát, vẫn còn khói bụi ảm đạm bay phất phơ.
Lửa vẫn cháy hừng hực khắp nơi, kết hợp với vết máu tràn lan đầy đất trông không khác nào địa ngục.
Tuyết Tuyến Tử đứng trên mái hiên sụp đổ, "Mấy đứa thích đâm đầu vào chỗ chết phiền quá đi mất.
Ôi, nhưng nếu không tìm chẳng lẽ lại để hai đứa nó hóa thành oan hồn ở đây? Lỡ chết rồi lại oán ta thấy chết không cứu, quay ra ám quẻ ta thì hỏng bét luôn." Hắn bẻ một cành cây, gảy gảy mấy viên gạch vụn ngói vỡ, vừa khều vừa kéo dài giọng ra, "Trì Vân bé bỏng ơi ~ Trì Vân bé bỏng hỡi ~".
"Ôi trời, tại ngươi ham ngủ không chịu giúp ta một tay, nếu không làm sao nát be nát bét ra được?" Đường Lệ Từ nhanh chóng chạy tới, "Lúc ngươi đến đã thế này rồi à?"
Tuyết Tuyến Tử đáp, "Ta có đến sớm hơn ngươi nhiều đâu, thuốc nổ mà bùm một cái là thành ra thế này rồi còn gì.
Nếu hai đứa nó ở trong kia thật thì có khi một mảnh chỗ này một mảnh chỗ kia là chúng nó đấy."
Đường Lệ Từ khẽ cau mày, đưa tay ấn lên bụng, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, "Thôi đừng nói nữa, tìm đi, ta không tin Trì Vân với Thẩm Lang Hồn dễ chết như thế."
"Há há há, nếu hai đứa nó mà dắt tay nhau chết chùm cả đôi thì có phải trên đời này bớt đi hai tên ác ôn bại hoại không, lẽ ra phải vỗ tay ăn mừng mới đúng." Tuyết Tuyến Tử cười nói, "Nếu ngươi mà chết cùng nữa thì ta phải đi đốt pháo chia vui." Đường Lệ Từ khẽ cười, "Tiếng thơm để lại nhiều lắm trăm đời, tiếng xấu thì truyền cả vạn năm.
Kẻ tàn ác thường sống thảnh thơi mà, chết làm sao được."
Tuyết Tuyến Tử liếc nhìn sắc mặt y, "Ngươi khó chịu chỗ nào à?" Đường Lệ Từ thở dài, "Ừ...!tìm người đi."
Hai người lục lọi đào bới trong bãi phế tích.
Ban đầu Dư Gia kiếm trang còn có tiếng đánh nhau huyên náo, còn có kẻ liều mạng vì mấy bình thuốc kia.
Ấy vậy mà chỉ một lúc sau hình như thắng bại đã phân, đám người Hồng cô nương đã rút lui để lại bốn bề yên ắng.
Bóng đêm trùm lên, mọi chuyện xảy ra ban ngày dường như chỉ là cơn ác mộng.
"Hai người đang làm gì ở đây thế?" Đột nhiên có giọng ai lạnh lùng cất lên giữa không trung, "Người đã chết hết rồi còn không chịu đi à?"
Tuyết Tuyến Tử ngẩng phắt đầu lên, chỉ thấy Trì Vân đang ngồi trên chạc cây xa xa, hờ hững nhìn hai người, "Hơ! Chúng ta đang lo lắng cho các ngươi đây, đúng là hai đứa tồi tệ bạc bẽo, vừa rồi ở kiếm đường xảy ra chuyện gì thế? Hai đứa có làm sao không?"
Đường Lệ Từ đứng dậy mỉm cười nhìn Trì Vân, Trì Vân ngồi trên cây xua xua tay, "Chỉ có thứ gà mờ hạng ba mới dính phải thuốc nổ, mà cũng chỉ có đám dở hơi hạng bét mới tìm người trong đống gạch vụn.
Họ Thẩm đã đi trước rồi, ta tử tế lắm mới ở lại đây chờ các ngươi, không thì cũng lượn từ sớm."
"Dư Khấp Phượng thì sao?" Đường Lệ Từ xách túi thuốc kia lên, cười hỏi, "Ngươi thắng à?"
Trì Vân hờ hững đáp, "Chưa phân thắng bại, mà vĩnh viễn không phân được nữa."
"Hắn chết rồi sao?" Tuyết Tuyến Tử cũng cười, "Là ngươi giết hay bị mìn nổ chết?"
Trì Vân mất kiên nhẫn: "Ai mà biết được? Hắn bị họ Thẩm kia bắn cho một châm, mà trên châm có độc, ta làm sao biết hắn chết vì độc hay chết vì bị nổ banh xác."
Tuyết Tuyến Tử ậm ừ, "Xạ Ảnh châm của Thẩm Lang Hồn à? Với thân thủ của Dư Khấp Phượng làm sao bị ám toán dễ dàng như vậy được?"
"Ha ha, uy lực chiêu Tây Phong Trảm Hoang Hỏa của Dư lão đầu đúng là kinh khủng, kiếm còn chưa vung lên thì kiếm khí đã chém gãy cả xà nhà.
Họ Thẩm rơi từ trên xuống làm hắn giật mình, ta chớp ngay cơ hội vung ra đao cuối cùng.
Nhưng hòa thượng Phổ Châu cũng nhận ra Thẩm Lang Hồn nên vung kiếm lên chém luôn, Cổ Khê Đàm ra tay ngăn lại làm cho mọi thứ rối tung cả lên.
Xong rồi cũng chẳng hiểu sao Tiêu Kỳ Lan lại bồi thêm mấy nhát kiếm xoáy về phía Dư lão đầu, tên họ Thẩm vốn ủ mưu sẵn nhân lúc này bắn châm độc ra, cộng thêm một đao của ta nữa.
Dư lão đầu bị tấn công từ ba hướng, cuối cùng trúng châm độc rồi gục luôn." Trì Vân lạnh nhạt nói, "Sau đó đám người kia lao vào đánh nhau túi bụi, chẳng biết đang đánh lộn cái gì nữa, thế là ta chuồn."
"Trì Vân bé bỏng làm ta ưng cái bụng quá," Tuyết Tuyến Tử tấm tắc khen, "Thẩm Lang Hồn còn đang bị người ta đuổi giết trong sảnh đường mà ngươi đã đi à?"
"Có thế mà hắn ta đã chết thì làm sao đáng giá năm vạn lượng vàng? Năm vạn lượng vàng kiếm dễ vậy sao?" Trì Vân trợn trắng mắt, "Ta lật tung cả nhà Dư lão đầu lên mà không thấy bóng dáng cô vợ kia của ta đâu.
Lão quỷ, rốt cuộc ngươi thấy xe ngựa của Bạch Tố Xa ở chỗ nào?"
"Hay nàng ta rút lui theo cùng những người khác rồi?" Tuyết Tuyến Tử đáp, "Vợ ngươi cao quá, eo nhỏ quá, mặt thon quá, ngực nhỏ quá, mắt xa lông mày quá, mũi cách miệng rộng quá, tai to quá, vai thì lệch, răng lại còn hơi vàng..." Hắn vẫn thao thao bất tuyệt, "Không như Hồng cô nương ở trong lầu gác kia, ai dà, khí chất như lan người như cúc, chẳng có khuyết điểm nào..."
"Lão sắc quỷ!" Trì Vân giận đến run người, nghiến răng nghiến lợi nói, "Sao, Ngươi, Hiểu, Rõ, Nàng, Ta, Như, Thế?"
Đường Lệ Từ khẽ cười, "Tuyết lang ảo diệu ở chỗ ấy đấy, người ngoài không hiểu đâu." Y vỗ vai Trì Vân, "Đi thôi, ngươi không sao là tốt rồi.
Ta lấy được thuốc, Dư Gia kiếm trang tan rã, Dư Khấp Phượng chết, dẫu không hoàn toàn ưng ý nhưng chuyện hôm nay cũng coi như thành công rồi."
Trì Vân vẫn chỉ vào Tuyết Tuyến Tử, bỏ ngoài tai lời Đường Lệ Từ, "Lão sắc quỷ, hôm nay mà không nói rõ ràng thì lão tử tuyệt đối không tha cho ngươi đâu!"
Tuyết Tuyến Tử ài một tiếng, cười nói, "Đời người thích nhất chuyện tầm thường, ngắm hoa ngắm trăng ngắm mỹ nhân.
Trì Vân bé bỏng ơi, ném ả đàn bà vong ân bội nghĩa kia sang một bên đi, lần sau ta giới thiệu cho ngươi mấy cô nương hiền lương thục đức chính hiệu.
Ngươi ngao du giang hồ kết giao bằng hữu, rong chơi sông núi thưởng ngoạn gió trăng, nàng ta tuyệt đối không hỏi cũng sẽ không chạy mất, thấy sao nào?" Hắn cười ha hả rồi lướt đi, bóng hắn như một quầng sáng trắng vút qua bầu trời hướng về phương xa rồi biến mất.
Trì Vân nổi trận lôi đình, ào ào chửi mắng: "Ai si tình với ả đàn bà kia chứ? Nhưng cô ta mang tiếng là ả đàn bà của lão tử, cấm ngươi sờ vào! Muốn đánh muốn giết là quyền của ta! Lão sắc quỷ, lần sau gặp mặt, Nhất Hoàn Độ Nguyệt sẽ hỏi thăm ngươi!"
Đường Lệ Từ lại vỗ vỗ vai hắn, hòa nhã hỏi: "Được rồi được rồi, Thẩm Lang Hồn đi đâu thế?"
"Quay về quán trọ ở Nhai Tỉnh Trang rồi." Trì Vân liếc nhìn cái bọc trong tay Đường Lệ Từ, đột nhiên bật cười, "Hắn nói tối nay phải đi đốt cái miếu nát ở Nhai Tỉnh Trang." Khóe mắt Đường Lệ Từ hơi cong lên, cười mà như không cười, "Sao thế?"
Trì Vân cười ha hả, "Bởi vì hòa thượng là thứ đáng ghét nhất trên đời này!" Đường Lệ Từ mỉm cười, "Vậy cứ để hắn đốt đi, đốt xong thì gửi trụ trì năm mươi lượng vàng xây lại là được."
Trì Vân tấm tắc khen: "Ngươi kỳ lạ thật đấy, lúc thì giết người không chớp mắt, lúc lại tốt quá đà đến hết thuốc chữa." Đường Lệ Từ hòa nhã nói: "Cả ngày không thấy Phụng Phụng rồi, không biết tình hình nó thế nào, mau về đi thôi."
Hai người trở lại quán trọ Tỉnh Vân ở Nhai Tỉnh Trang, quả nhiên Thẩm Lang Hồn đang ngồi đợi trong phòng.
Gương mặt bình thường không có gì đặc sắc của hắn vẫn tỉnh bơ như mọi khi, nhìn vào không thể nhận ra hắn vừa đánh một trận long trời lở đất.
Trên bàn đặt hai đ ĩa đồ ăn, hắn đang uống rượu một mình, Đường Lệ Từ khẽ phất tay áo ngồi xuống cạnh hắn, "Thẩm huynh vui ghê."
Thẩm Lang Hồn thản nhiên nói, "Quá khen." Hắn không kể rốt cuộc mình đã làm gì để thoát [email protected] dưới kiếm của thượng sư Phổ Châu, cũng không kể lúc mìn nổ thì hắn đang ở nơi nào, giống như mọi chuyện vẫn chưa hề xảy ra.
Trì Vân chạy ào vào phòng, lúc này Phụng Phụng đang bò trên giường, thấy hắn đi vào thì mở đôi mắt to tròn rồi mếu miệng khóc um lên.
Cả ngày không thấy ai cả, nó đã đói lắm rồi.
Trì Vân vội bế nó lên, Phụng Phụng cạp vào ngón tay hắn, mắt rưng rưng lệ như hoa đào ngậm nước, "Ai daaaa..." Trì Vân bị đau kêu lên, hắn quen bị thằng nhóc này cắn rồi, nó còn chưa mọc răng nhưng cái gì cũng dám cạp, đúng là cầm tinh con chó.
Đường Lệ Từ và Thẩm Lang Hồn ngồi đối ẩm với nhau.
Thẩm Lang Hồn thong thả uống rượu, tâm tình bình thản.
Giữa hai [email protected] mày Đường Lệ Từ ngày càng lộ rõ vẻ đau lớn, ngồi yên một lúc thì Thẩm Lang Hồn bất ngờ lên tiếng: "Đây là vết thương cũ à?"
Đường Lệ Từ nhắm mắt gật đầu, Thẩm Lang Hồn hỏi, "Ta xem thử có được không?" Đường Lệ Từ cười cười đưa tay ra, ba ngón tay trái của Thẩm Lang Hồn đặt vào mạch môn y, thoáng ngưng lại rồi cau mày.
Đường Lệ Từ mỉm cười hỏi: "Thế nào?" Thẩm Lang Hồn đáp, "Mạch tượng kỳ lạ, không hiểu rõ lắm."
Trì Vân ở trong phòng bón một ít nước đường cho Phụng Phụng xong thì đi ra, ngã nhào lên ghế tựa rồi uể oải nói: "Kệ y đi, họ Đường này có tám chín phần mười là đang sửa lưng ngươi." Thẩm Lang Hồn uống một hớp rượu, "Cao thủ so chiêu, trên người có thương tích là nhược điểm trí mạng.
Hôm nay ngươi đã làm vậy thì chắc là phải có tính toán từ trước, vết thương này ngươi không định chữa cho khỏi sao?"
"Có tính toán á?" Đường Lệ Từ mỉm cười, "Tính gì cơ?"
Thẩm Lang Hồn hời hợt đáp, "Tính toán chết dưới tay kẻ khác.
Sống trên giang hồ có kẻ tự xưng hắc đạo, có người tự nhận bạch đạo, chung quy cũng là giết người và bị người giết mà thôi.
Ngươi đã gây ra chuyện lớn như phá nát Dư Gia kiếm trang, ép Dư Khấp Phượng chết, cướp Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn, chắc chắn sẽ bị người ta lên kế hoạch báo thù, cướp đồ, vu oan giá họa, thậm chí giết người diệt khẩu."
"Thẩm huynh nói chí lý." Y nói ra một câu hết sức nghiêm túc, Thẩm Lang Hồn trái lại ngẩn người, rơi vào im lặng.
Trì Vân nằm bên cạnh nhàn nhạt nói, "Họ Thẩm nhà ngươi tự lo cho bản thân thì hơn, một năm tới đi theo thiếu gia A Lệ nhà họ Đường, lão tử thấy năm vạn lượng vàng kia của ngươi chứa đầy rủi ro, khả năng cao sẽ biến thành tiền tử tuất đưa cho lầu chủ của ngươi đấy."
Thẩm Lang Hồn nhắm mắt không đáp, Đường Lệ Từ hòa nhã nói, "Trì Vân, ngươi đi lấy cho ta cốc nước lạnh." Trì Vân uể oải đứng dậy, "Để làm gì?"
Đường Lệ Từ lấy trong túi ra hai bình Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn, lại lấy ở mỗi bình ra một viên thuốc.
Trì Vân bưng cốc nước đến, Đường Lệ Từ thả một viên thuốc vào cốc nước lạnh, viên còn lại thả vào chén rượu của mình.
Chỉ sau giây lát viên thuốc trong chén rượu bị hòa tan hoàn toàn, mà viên thuốc trong nước lạnh chỉ tan nhẹ, đến khi Đường Lệ Từ lắc lắc cốc nước nó mới hoàn toàn tan ra.
Thẩm Lang Hồn trợn tròn hai mắt, hắn và Trì Vân kinh ngạc nhìn Đường Lệ Từ, thầm nghĩ tên này đang định làm ảo thuật à?
Quả nhiên...!Đường Lệ Từ nhìn cốc rượu có viên thuốc hòa tan kia không chớp mắt, bất ngờ nâng lên uống một ngụm nhỏ.
Trì Vân và Thẩm Lang Hồn tức khắc hoảng sợ, một người giữ tay một người giữ vai nhanh như gió, nhưng cả hai đều thất bại, Đường Lệ Từ đã nuốt ngụm rượu pha thuốc kia vào bụng.
Trì Vân giận dữ gầm lên: "Ngươi làm gì đấy?" Thẩm Lang Hồn cũng tái mặt, thuốc này uống vào người, nếu trúng độc chẳng phải là sống không bằng chết sao? Đường Lệ Từ đặt chén rượu xuống, đầu lưỡi li3m khẽ quanh môi, "Quả nhiên là hắn."
"Hắn nào? Sao ngươi lại uống thuốc kia?" Trì Vân nắm chặt cổ tay y, "Ngươi muốn chết à?"
Đường Lệ Từ cười cười, "Thuốc này có tác dụng thế nào là ta nói cho ngươi, chẳng lẽ Trì Vân ngươi chưa từng cảm thấy sai sai à, không thắc mắc vì sao ta hiểu rõ nó như thế?"
Trì Vân ngẩn ra: "Ngươi..." Tròng mắt Thẩm Lang Hồn khẽ động, lập tức tỏa ra ánh sáng chói mắt: "Chẳng lẽ ngươi..."
Đường Lệ Từ đáp: "Lần đầu uống thuốc này ta mới mười một tuổi, đến năm mười ba tuổi đã uống đến phát ngán rồi."
Trì Vân hỏi, "Năm ngươi mười ba tuổi? Mẹ nó, A Lệ ngươi ở đâu chui ra vậy? Sao lại gặp cái loại thuốc quỷ quái này?"
Hào quang trong mắt Thẩm Lang Hồn ngày càng rực rỡ, lai lịch của Đường Lệ Từ thần bí lạ lùng, tại sao y uống Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn mà không chết? Lẽ nào xưa nay y vẫn vẫn luôn uống thứ này?
"Thuốc này mà phát tác thì sống không bằng chết, nhưng nếu mạng ngươi đủ cứng, đối xử với bản thân đủ tàn nhẫn, cố gắng vượt qua một lần thì ba đến năm năm sau vẫn sống ngon." Đường Lệ Từ nói, "Chỉ có điều đa phần mọi người không chịu nổi cơn đau đớn này, thà rằng tự sát cho xong.
Ta..." Y ngừng lại một chốc rồi thở dài, "Năm mười một tuổi ta uống chơi chơi, đến năm mười ba tuổi thì trúng độc nặng lắm rồi, muốn thoát khỏi độc tính của thuốc này chẳng phải chuyện dễ dàng gì.
Nhưng lúc đó ta có ba người bạn thân, một người trong số đó giỏi giải độc.
Hắn đã giải độc giúp ta, một năm sau thì không bị thuốc này khống chế nữa."
Giọng Đường Lệ Từ đang ôn hòa lại từ từ biến thành hờ hững, giống như viên ngọc trai dần dần hóa thành tro bụi, "Tình bạn giữa chúng ta khăng khít lắm, hắn là một người tốt.
Hồi trẻ ta đã làm không biết bao nhiêu chuyện xằng bậy hèn hạ vô sỉ, bạn bè thân thích đều thất vọng về ta, nhưng hắn vẫn không ruồng bỏ ta...!Hắn nói [email protected] muốn kiểm soát của ta quá mạnh, bất kể là bạn hay là thù...!Bảo ta phải thay đổi, phải làm người tốt.
Tiếc rằng ta vẫn làm hắn thất vọng, bản chất Đường Lệ Từ xấu xa ác độc, thủ đoạn tàn nhẫn.
Ba năm trước ta bảo Phương Chu luyện Hoán Công Đại Pháp, để Phương Chu chết đổi lại võ công tuyệt thế cho ta.
Chuyện đó làm hắn thất vọng cùng cực, nổi giận bỏ đi, từ ấy hận ta thấu xương..."
Trì Vân hừ một tiếng, "Số đã tận thì kiểu gì chẳng phải chết, lẽ nào ngươi không bảo hắn luyện Hoán Công Đại Pháp thì hắn sẽ không chết à?"
Thẩm Lang Hồn hờ hững nói: "Đổi lại là huynh đệ của ngươi bệnh nặng sắp chết, ngươi có nỡ lòng nào dạy hắn môn võ công lấy mạng, trục lợi từ một người sắp chết không?"
Trì Vân nhắm mắt lại, suy nghĩ một lát rồi thở dài, "Có lẽ nghĩ thì nghĩ vậy thôi, chứ nếu phải làm thật thì lão tử không làm được.
Dù lão tử là hắc đạo thật đấy, nhưng cũng phải có nghĩa khí của hắc đạo, không làm chuyện táng tận lương tâm này được."
Thẩm Lang Hồn nói: "Ta cũng không làm được." Trì Vân bật cười tràn đầy giễu cợt, "Qua chuyện này mới thấy rõ đại công tử đại thiếu gia nhà họ Đường khôn khéo lão luyện hơn người khác ở đâu, có điều cũng không phải chuyện lớn đến mức đáng bị trời tru đất diệt." Đường Lệ Từ mỉm cười, "Quá khen rồi."
Thẩm Lang Hồn uống thêm một hớp rượu, vẻ mặt bình tĩnh, "Người bạn hận ngươi thấu xương kia biết cách giải Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn, ngươi muốn tìm tung tích người bạn này nên mới điều tra về Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn...!Nhưng Thẩm mỗ không hiểu, tại sao ngươi không tra phe ta mà lại tra phe địch?" Nếu là người biết giải độc thì phải đứng ở phe bạch đạo, vậy vì sao Đường Lệ Từ lại vất vả điều tra phe chế độc là Phong Lưu Đi3m? Đôi mắt Thẩm Lang Hồn lại càng tỏa sáng rực rỡ,