Thùy che tán ô màu tím nhạt, yêu kiều đứng trong mưa gió. Đường Lệ Từ không nhìn nàng nữa, nhắm hai mắt lại.
Nàng vẫn đứng đó không đi.
Mưa gió dần nặng hạt, ống tay áo hai người ngày càng ướt đẫm, đã sớm rỏ nước ròng ròng. Chờ rất lâu rất lâu, lâu đến nỗi Đường Lệ Từ biết chắc nàng sẽ không đi, cuối cùng y cũng nhẹ nhàng nói, "A Thùy, cô là một cô nương tốt. Ta từng nói ta thích cô, mong cô sống tốt, cũng từng nói mong cô một lòng một dạ với ta, cam tâm tình nguyện leo lên giường ta, sống vì ta chết cũng vì ta... Nhưng mà..." Y nói vô cùng bình tĩnh, "Đàn ông nảy sinh ham m.uốn với phụ nữ không có nghĩa là để mắt đến nàng, cũng không có nghĩa là muốn cưới nàng làm vợ. Lẽ nào cô đã từng trải như thế rồi mà vẫn không hiểu?"
"Ta hiểu..." Rất lâu sau, nàng mới chậm rãi đáp, "Đàn ông nảy sinh ham m.uốn với phụ nữ, rất nhiều khi... Là xuất phát từ hư vinh."
Đường Lệ Từ mỉm cười, "Cô là một nữ nhân rất đẹp, mang nét duyên ngầm trời cho, có tri thức hiểu lễ nghĩa, giỏi nhẫn nhục chịu đựng, không chịu sống bám vào gã đàn ông nào. Một nữ nhân càng giống thế, lại càng khơi lên mong muốn chinh phục của người ta. Hách Văn Hầu bắt cóc cô, là vì cô không chịu khuất phục. Liễu Nhãn mê luyến cô, là vì cô không màng danh lợi. Ta tốt với cô, là vì trong lòng cô không có ta."
Giọng y càng thêm ôn hòa nhã nhặn, "A Thùy, chẳng ai tôn trọng cô cả, bởi vì không ai để cô vào mắt. Thật ra đàn ông chẳng khác gì nhau... Đối với cô, Hách Văn Hầu là cườ,ng bạo, Liễu Nhãn là lăng nhục, mà ta... cũng chỉ là qua đường đó thôi." Y mở mắt ra, đôi mắt y cũng ẩn chứa ý cười rất văn nhã, "Vui chơi qua đường mà thôi."
Bầu trời đùng đùng lóe lên tia sét, sắc mặt A Thùy trắng nhợt trong gió mưa, "Ta biết Đường công tử đang nói thật lòng." Bóng tím trước mắt Đường Lệ Từ bay vút qua, nàng ném tán ô kia đi, đỡ lấy đầu vai y, "Mưa gió ngày càng dữ dội, đi thôi."
Y vẫn ngồi yên không nhúc nhích, nước mưa thuận theo suối tóc bàng bạc chảy vào vạt áo, lạnh lẽo thấu xương. A Thùy dốc sức đỡ y dậy, "Nếu còn ngồi đây nữa thì cả ngươi và ta đều không chịu nổi, mưa nặng hạt quá rồi."
Mưa quá nặng hạt, tán ô kia đã không che được nữa.
"Đi thôi."
"Cô hãy cầu xin ta." Giọng Đường Lệ Từ vẫn văn nhã ôn nhu như trước, "Nếu cô cầu xin ta đưa cô đi, thì ta sẽ đưa cô đi."
A Thùy im lặng một hồi rồi hạ giọng nói, "Ta... cầu xin Đường công tử đưa ta... về nhà."
Chợt thấy thắt lưng bị níu chặt, Đường Lệ Từ đã vòng tay qua eo nàng. Nàng chỉ cảm thấy mưa gió bên cạnh bỗng trở nên thê lương, cây cối mờ dần, còn mình dường như bay lên, lao vun vút vào màn sương chiều vô biên vô tận.
Thân thể Đường Lệ Từ lạnh lẽo như băng, nàng bám chặt lấy đầu vai y. Một lúc sau dường như cảm nhận được gì đó, nàng giơ tay lên, lòng bàn tay đỏ rực lóa mắt, máu đã nhuộm đầy tay.
Vui chơi qua đường...
Gia kỹ chính là gia kỹ, tỳ nữ chính là tỳ nữ.
Gió táp mưa sa, càng rơi càng nặng hạt. Suốt chặng hành trình vội vã này, nàng chỉ cảm thấy gió rít điên cuồng, mưa xối đến không tài nào mở mắt. Bên tai vang lên những tạp âm rào rào, hình như là tiếng cây cối đung đưa nghiêng ngả. Quãng đường mười dặm chẳng mấy chốc mà đi hết, đến khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt thì nàng đã đứng trong sân sau của hiệu sách Hạnh Dương.
Tà áo trắng của Đường Lệ Từ đã được mưa tẩy rửa sạch sẽ, không nhìn ra vết máu nữa. Suối tóc bạch kim buông xõa xuống, thấm đẫm mưa lại càng thêm mượt mà. Y vẫn đứng thẳng lưng trong mưa gió, nếu không biết rõ y bị thương nặng, thì căn bản không nhìn ra trên người y có vết thương... A Thùy cũng đứng thẳng lên, đôi môi khẽ mấp máy, còn chưa kịp mở miệng thì Đường Lệ Từ đã mỉm cười, "Cô cầu xin ta đến nhà cô, không lẽ lại cho ta đứng ngoài cửa?"
A Thùy thoáng khựng lại giây lát, không đáp lời y, lẳng lặng mở cửa sau. Trong nhà không có người, Phụng Phụng cũng không thấy. Đường Lệ Từ bước vào cửa, hỏi nàng, "Phụng Phụng đâu rồi?"
A Thùy hạ giọng thở dài một hơi, "Ta gửi nó ở nhà bà Lưu, lát nữa sẽ sang bế nó về, ngươi... Ngươi cứ ngồi vào phòng khách trước đã." Nàng vội vã mở cửa, đi sang nhà bà Lưu.
Phụng Phụng đang chơi rất vui vẻ bên nhà bà Lưu, xé giấy dán cửa nhà họ Lưu, lại đập vỡ mấy quả trứng gà. Bà Lưu đau lòng trách mắng nó, nhưng cũng không nỡ đánh Phụng Phụng. Khi A Thùy bế Phụng Phụng về, nó vẫn cười khanh khách, kêu ê a vài tiếng. Ban nãy khi nó còn quậy phá ở nhà họ Lưu, chắc bà Lưu đã khổ cực lắm. Trong lòng nàng vô cùng áy náy, luôn miệng xin lỗi, thầm nghĩ nếu sau này bà Lưu gặp khó khăn thì nhất định phải hết lòng báo đáp.
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Đi vòng trở về nhà, nàng thoáng dừng chân ở cửa. Đường công tử... Không muốn chịu ân huệ của một ca kỹ. Khi vui y có thể dốc bầu tâm sự trò chuyện với ca kỹ, nâng chén chia vui, nhưng trong lòng y chưa bao giờ coi nàng là bạn bè chân chính. Dù bị thương nặng không thể bình thản ung dung như xưa nữa, thì y vẫn muốn giữ lại phong thái, bằng không... sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nàng ngẩn ngơ đứng ở cửa, bị coi là ca kỹ, nàng cũng rất khó chịu. Nhưng con người ta luôn coi trọng cảm nhận của mình, không thấy được nỗi buồn của người khác. Muốn giữ lại một phần tình nghĩa rất khó, muốn làm tổn thương người khác lại hết sức dễ dàng, thậm chí không cần cố ý.
"Ê a... a... a..." Phụng Phụng thấy nàng đứng ở cửa mãi không vào, bất ngờ túm tóc nàng ra sức giật, "Mạ..." Nó vẫn không biết gọi mẹ, gọi nàng cũng bằng "mạ mạ". A Thùy cười khẽ, xoa xoa lưng Phụng Phụng rồi nhẹ nhàng bước vào.
Nàng nghĩ Đường Lệ Từ hẳn là đang nghỉ ngơi, bước vào nhà rồi nhẹ nhàng khép cửa lại, đưa mắt nhìn vào phòng khách.
Dưới nền phòng khách có những vệt lốm đốm nhỏ, là vết máu. Nàng nhón chân chầm chậm bước vào, Đường Lệ Từ chỉ ngồi chống cằm trước bàn, hai mắt khép lại. Y vẫn mặc bộ áo trắng ướt đẫm, sau lưng một mảng máu tươi đỏ thắm đang từ từ loang ra, hiển nhiên đã bị thương. Những giọt nước mưa hòa lẫn với máu tươi nhỏ tong tong xuống đất, y nhắm mắt chống tay lên căm, thần sắc cực kỳ ôn hòa trầm tĩnh.
Dường như y chỉ thoáng chợp mắt vì mệt mỏi, bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ đi.
A Thùy khẽ mở miệng