"Nhân sinh minh nguyệt tàng nguyệt quang
Dạ minh chi huyền thiềm minh định
Nhân kiếp lai sinh toạ hải hồ
Ly nhân thủy khả kính thủy hoa"
...
Ninh Tuệ Ly ngẫm một lúc rồi mỉm cười: "Người sinh ra tựa như ánh trăng sáng, trí tuệ minh mẫn huyền huyền ảo ảo không gì sánh được, kiếp này đời người rộng bao la như biển trải rộng, thanh khiết như nước, xinh đẹp như hoa chẳng thể đổi thay. Tỷ tỷ thơ hay lắm!"
"Ngươi vậy mà hiểu được" Kỷ Nguyệt cười nhẹ trước lời giải nghĩa thơ của Ninh Tuệ Ly, một tay xoa nhẹ đầu tiểu công chúa: "Tiểu công chúa sinh vào đêm trăng sáng mà vừa hay đó là đêm trăng gió thuận hoà, không khắc nghiệt mà bình yên. Xét về diện mạo thì cũng là như hoa, như ngọc lại mong manh như nước. Nếu đối chứng thì sẽ chỉ thấy câu đầu tiên và câu cuối là có ý này."
"A" Bách Lý tiểu nghi ngân một tiếng dài: "Đều nghe Quận Chúa không quan tâm đến chuyện trong cung vậy mà biết rõ được." Nàng ta ngạc nhiên.
"Cũng chẳng có gì, ít nhiều hạ nhân trong phủ đều có liên giao trong cung nên biết là điều tự nhiên" Vốn chẳng khi nào hỏi đến nhưng thủ vệ giám sát cả đống không biết mới là lạ, nhưng chẳng thể một mạch mà nói toẹt ra, Kỷ Nguyệt lựa lời đáp lại.
"Thì ra là vậy. Nhưng thần thiếp vẫn không hiểu hai câu còn lại của bài thơ Quận Chúa làm, mong người chỉ điểm." Bách Lý tiểu nghi tò mò.
Kỷ Nguyệt nghịch nghịch lọn tóc mai, điềm đạm trả lời: "Không có gì lớn lao cả. Ta chỉ mong muốn tiểu công chúa lớn lên thông minh lanh lợi, cả đời của công chúa luôn tràn ngập niềm vui không có gì ràng buộc cả."
Nghe nàng nói Bách Lý tiểu nghi buồn rầu: "Sinh ra trong gia đình đế vương thì có gì hạnh phúc chứ? Cả đời đều bị ràng buộc bởi hôn nhân chính trị."
Đúng, phận là người nhà đế vương ai cũng vậy. Tiểu thư khuê các còn bị đưa vào cung bì chính trị cơ mà. Không được quyết định cuộc đời bản thân, lại không có tự do, cả đời bị nhốt trong lồng son như một con rối bị tiêu khiển bởi hôn nhân chính trị giữ bình yên cho đất nước, như một món đồ vật chuyền qua chuyền lại. Gia đình đế vương không tồn tại thứ