"Tạ Quận Chúa khen thưởng."
An Diệu Liên với vẻ mặt mừng thầm cảm tạ Kỷ Nguyệt.
Kỷ Nguyệt mắt nhắm mắt mở nhìn An Diệu Liên quỳ dưới đó, bản thân thì lười biếng vịn ghế, nàng gạt tay: "Ban ngồi."
Lúc này cung nữ gần đó kéo ghế ra cho nàng ta ngồi xuống. An Diệu Liên đứng dậy tiến đến ghế mà ngồi, dáng ngồi thẳng, đoan thục chân chính là tiểu thư khuê các.
Ninh Tuệ Ly nhìn An Diệu Liên có chút cao hứng, nở nụ cười hoà nhã: "An tú nữ đến đây không biết là có chuyện gì?"
Lúc này ánh mắt An Diệu Liên mới rời Kỷ Nguyệt mà nhìn vào Ninh Tuệ Ly. Ánh mắt có vẻ rất không hài lòng a.
Mà nghĩ cũng đúng, An Diệu Liên xuất thân An thị vốn cũng là danh gia vọng tộc, người thân thì nắm quan chức cao nên đối với người chỉ là đích xuất bình dân như Ninh Tuệ Ly tự nhiên sẽ chán ghét. Nếu không phải có Kỷ Nguyệt chống lưng thì có lẽ An Diệu Liên sẽ không để Ninh Tuệ Ly lên tiếng.
Bản thân An Diệu Liên là tú nữ tất nhiên cũng không thể quá khiếm nhã mà gây chuyện nên cũng chỉ thuận theo những gì đang diễn ra: "Thần nữ chỉ là đến thăm hỏi Quận Chúa mà thôi."
Đến thăm? Có chút nực cười nha.
Kỷ Nguyệt cười khẩy. Nếu nàng ta muốn đến thăm tại sao lúc nàng ở phủ Công Chúa lại không đến? Lúc nàng ở Dương thị cũng không quan tâm mà lại phải thăm ở trong cung? Nếu không phải muốn gây chú ý tới chỗ hoàng thượng thì chắc chắn cũng chẳng tới tìm nàng đâu.
Thấy Kỷ Nguyệt cũng không chịu mở miệng, Ninh Tuệ Ly đành nói tiếp: "Vậy chẳng hay An tú nữ là thăm hỏi hay là mật báo đây?"
An Diệu Liên giật mình, hình như bị đoán trúng gì rồi.
Nhưng cũng thật đáng ghét, rõ ràng thân phận của nàng ta cao hơn Ninh Tuệ Ly vậy mà bây giờ lại ở đây cúi đầu cúi cổ mà chịu, Kỷ Nguyệt còn chưa lên tiếng nữa mà.
Thấy dáng vẻ ấy, Kỷ Nguyệt khẽ nhếch môi: "An tú nữ đừng để ý, Tuệ Ly chỉ là buột miệng nói ra mà thôi. Không hề có ý gì, An tú nữ đừng để bụng."
An Diệu Liên nhanh chóng tiếp lời: "Quận Chúa nặng lời rồi, thần nữ