Cạch!
Trong màn đêm tĩnh lặng, Ngự đình Long Điện chỉ có hai người đang đánh cờ trò chuyện. Hiển nhiên tiếng đặt quân cờ trên bàn cờ ngọc khảm cũng vang lên rất rõ.
Đối diện thánh thượng không chút e ngại mà vô cùng tự nhiên, phóng khoáng, ngược lại với hoàng thượng... ngài lại có vẻ dè chừng với Hoài An Vương.
Bọn họ nói chuyện từ câu này qua câu khác đều là liên quan đến chính trị. Kỷ Nguyệt đứng ngoài cuộc theo dõi bắt đầu thấy lạ, Hoài An Vương là một luyện dược sư đứng đầu Tinh Thiên Quốc, giỏi y học thì không nói. Nhưng vì sao hoàng thượng lại triệu vào vì chính trị trong khi đây không phải là việc mà một luyện dược phải để tâm?
Kỷ Nguyệt vẫn đứng đó theo dõi, chợt nàng để ý Hoài An Vương lấy ra trong tay áo một phong thư rồi đưa cho hoàng thượng.
Phong thư đó... là gì?
"Đây là cách của vương phi, tuy nhiên nàng ấy có nói sẽ không được triệt để." Ngài đưa phong thư rồi thuận tay đi một nước cờ.
Vương phi?
Kỷ Nguyệt kinh ngạc. Mới khi nãy có nghe Cát Anh nói nàng có mấy phần không tin, nhưng bây giờ nghe từ chính miệng Hoài An Vương, nàng tin rồi! Hoài An Vương thật sự từ lâu đã có Vương Phi a.
Hoàng thượng nhận lấy phong thư mà suy ngẫm, sau một lúc lâu ngài mới chịu mở miệng, sắc mặt có vẻ không tốt tựa như ngài đang cảm thấy bản thân có lỗi: "Gửi lời cảm ơn của trẫm đến cho muội ấy."
Thân là đế vương vậy mà cũng có lúc phải bày ra bộ dáng này, hơn nữa còn gửi lời cảm ơn tới một Vương Phi? Chính tai nghe cũng còn cảm thấy khó tin. Hoài An Vương là một Vương gia ngoại thất, không nói tới Vương phi của ngài ấy đây cũng là một chuyện đáng để ý đi.
Hoài An Vương gật đầu: "Được, bổn vương sẽ chuyển lời."
Cạch!
Lại một quân cờ nữa được đặt xuống. Lúc này sắc mặt Hoài An Vương bỗng từ thanh tịnh trở nên âm trầm, đầy bất mãn. Ngài nhìn hoàng thượng với ánh mắt như đang dò xét: "Chuyện Hoan Thành vương tử cầu thân ngài định sẽ thế nào?"
Chốc chốc vẻ mặt bình thản của hoàng thượng cũng tan biến, thay vào đó là lo lắng suy tư. Ngài im lặng một hồi mới mở lời lời: "Trẫm cũng rất khó xử."
Nặng nề suy ngẫm, cầu thân lần này là Hoan Thành đấy một trong những giao ban quan trọng đối với Tinh Thiên Quốc. Nếu từ chối cũng không phải cách hay, nhưng đối tượng mà Hoan Thành nhắm đến lại là Thái Tử. Đây là điều rất khó có thể ra quyết định, càng huống hồ Thái Tử cũng đã có hôn ước, tự nhiên không thể nào mà nói bỏ là bỏ.
"Vương phi có nói..." Hoài An Vương xoay mép ly trà đưa xuống, ngài nghiêm nghị: "Hoan Thành sắp bạo loạn, e là sắp hủy rồi."
Lại là một lời từ Hoài An Vương Phi!
Kỷ Nguyệt nhắm mắt suy ngẫm. Hoan Thành bạo loạn, sắp không còn, lời này là ý gì đây?
Hoan Thành, một nước phồn thịnh, danh tiếng lừng lẫy cho đến bây giờ vẫn luôn như vậy, nhưng nói sắp bạo loạn mà tận diệt đế quốc.... lời này có khả thi sao? Hơn nữa Hoài An Vương Phi nói như vậy lẽ nào ngài ấy nhìn thấu được điều gì sao?
Người này.... thật thần bí!
"Sắp bạo loạn..." Hoàng thượng đi xong nước cờ như mở được đường gì đó mà vui vẻ, khuôn mặt hiện rõ nét hài lòng: "Được, nếu nhất quyết người liên thân là Thái Tử vậy thì để nàng ta làm trắc phi đi."
Sao? Trắc phi?
Kỷ Nguyệt thộn ra. Hoàng thượng thật sự tin lời của Hoài An Vương Phi? Nàng không nhìn nhầm chứ?
"Haizz" Khẽ trút một hơi dài, Kỷ Nguyệt điềm tĩnh trở lại.
Dù cho có phải thật hay không thì việc để Hoàng Di Nhiên trở thành Thái Tử trắc phi cũng là sớm muộn. Kiếp trước vốn là vậy, kiếp này có lặp lại