Đứng dưới mái đình Tuyết Điện mà đón gió. Thân ảnh người nam tử gợn nhẹ theo từng lớp gió thoảng qua. Lấp ló, những gợn trăng bạc chiếu xuống, vô tình được nam tử kia đón nhận hết. Sáng bạc, thanh nhạn nhưng bóng lưng người ấy có chút đơn độc.
"Chủ tử, nên rời đi thôi, tháng sau người vẫn có thể đến thăm nàng ta."
Âm sắc vang lên từ phía sau tựa như một lời nhắc nhở. Hắn là người khi nãy quỳ trước Ngự đình a.
Nam tử kia quay người lại, ánh mắt nhìn đối với người thuộc hạ của bản thân như thể rất lạnh nhạt. Khoảng không giữa hai người bất giác mà im lặng, đến cả những tiếng gió vi vu cũng nghe rõ bên tai mồn một.
Dưới ánh trăng nhu hoà kia, len lọi tựa như thứ đèn sáng ôn dịu. Nam tử kia đứng dưới đó như tạc ra một vị trích tiên, vừa ôn thuần vừa lạnh giá.
"Không vội, nán lại một chút cũng tốt, nhiều năm rồi ta không gặp nàng ấy."
Hắn cười nhạt nói ra lời trong lòng, hiển nhiên cũng có chút tư thuần thoải mái. Cái bầu không khí chủ tớ tĩnh mịch khi nãy cũng dịu đi. Những nét lưu luyến vẫn vương vọng lộ trên gương mặt.
"Người nhớ nữ chủ nhân như vậy sao không trực tiếp ở lại?" Xuyên tạc điều trong lòng của chủ nhân, người kia trút một hơi dài. Hắn biết chính bản thân đang đi vào những chuyện không đâu, không cần bản thân hắn quản, nhưng ngược lại chủ nhân đôi lúc ưu phiền nhường này hắn cũng thấy không thuận nên mới lớn gan một lần
"Vĩ Thành, ngươi không hiểu." Nam tử kia không tức giận một chút nào, hắn chỉ lắc nhẹ đầu: "Chuyện bên ngoài ta còn chưa giải quyết xong, hiện chỉ mới ổn định sao có thể về?"
Vĩ Thành im lặng, chính bản thân hắn bây giờ cũng không biết nên nói gì. Chủ tử của hắn có rất nhiều chuyện, mỗi một điều đều là khó khăn, nếu bây giờ bỏ dở thì chẳng khác gì gây nên mầm hoạ.
"Mỗi tháng quay lại đây một lần, Vĩ Thành ta muốn ngươi ở lại âm thầm bảo vệ nàng ta." Nam tử kia mấy phần nghiêm túc, trịnh trọng: "Có việc thì thuận nước đẩy thuyền cho nàng ta, hơn hết ngươi bên cạnh chí ít ta cũng an tâm."
Nghĩ ngợi một hồi lâu, cuối cùng Vĩnh Thành cũng đành tuân mệnh: "Lệnh của chủ tử, thuộc hạ xin nghe."
Nam tử kia nhoẻn miệng cười ưng ý, hài lòng: "Vậy tốt, tháng sau gặp lại."
Ánh trăng vẫn nhu hòa như vậy, ôn thuần biết bao... nhưng bóng người nam tử kia đã biến mất rồi. Tựa như hắn hoà vào theo làn gió mà bay đi vậy. Vĩ Thành đứng trên mái đình Tuyết Điện, ngước đầu nhìn vầng trăng sáng rạng, không lâu hắn cũng biến mất trong màn đêm lạnh.
[...]
Hôm sau.
Mặt trời phía đông ló dạng, lấp ló những tia vàng đậm hé vào khe cửa sổ khuê phòng Tuyết Điện đang mở hờ.
Người nằm trên giường gỗ bỗng trở mình, nheo khoé mắt lại vì tia sáng bên ngoài chiếu vào. Mập mờ khẽ mở đôi mắt, có chút mơ hồ, biếng nhác.
Ngây ngơ nhìn trướng màn trên giường, ngay tức khắc sau đó Kỷ Nguyệt liền ngồi bật dậy. Thờ thẫn nàng nhìn mọi thứ xung quanh.
Đây là phòng nàng mà! Không phải là đang nói chuyện với một người ở Ngự Đình Hoa Viên sao? Sao bây giờ lại ở khuê phòng Tuyết Điện rồi?
Vội vã đẩy đống chăn mền sang một bên, Kỷ Nguyệt xuống giường, xỏ đôi chân nhỏ nhắn vào đôi giày vải hoa bên dưới, rồi chạy đến bên cửa sổ mà mở toang nó ra.
Ánh dương rạng sáng, thông qua ô cửa sổ mở toang kia mà chiếu sáng ngập khuê phòng. Trời sáng rồi!
Vậy là... hôm qua là nàng ngủ quên, nhưng sao lại có chuyện như này được chứ? Mơn man đắm mộng, Kỷ Nguyệt chỉ nhớ lúc nam tử kia thổi khúc tiêu, xong sau đó thì thực nàng không còn nhớ gì cả. Nhưng... trong lúc người kia thổi tiêu thì nàng lại mơn man, không lẽ là liên quan đến hắn?
Dường như nắm bắt được điều gì đó, sắc dáng của Kỷ Nguyệt cũng nhăn lại. Cũng khá lâu rồi nàng chưa bị kẻ nào quay mòng như vậy. Tên đó cũng thật lớn gan, nếu gặp lại mà còn có thể phát sinh lần nữa nhất