Một tháng sau
Tại thời điểm này Hoa Viên của nàng đã được khôi phục, nó thậm chí còn đẹp hơn Hoa Viên trước rất nhiều.
Đêm nay nàng lại tới Hoa Viên thưởng nguyệt. Nhưng gương mặt nàng lại u sầu, có vẻ như nàng đang lo lắng điều gì đó
"*Thật lạ, một tháng nay Dạ Tử Duy thường xuyên đến thăm ta. Không biết là có chuyện gì hay chỉ là do ta lo lắng thái quá*" Gương mặt xịu xuống, không nở nụ cười nhưng vẫn giữ được nét tú lệ
"Nguyệt Nhi"
Giọng nói ôn nhu dịu dàng vang lên.
Là hắn Dạ Tử Duy. Hôm nay hắn lại đến rồi
"Huynh đến rồi" Nàng thốt lên, nhưng trong lòng có chút không vui
Không biết là nàng thấy phiền hay là do nàng đang lo lắng một cách thái quá về điều gì đó
"Nguyệt Nhi muội sao vậy?" Dạ Tử Duy nhìn sắc mặt nàng, hắn có chút lo lắng
"Không sao, chỉ là..." Giọng nàng chần chừ, muốn nói gì đó nhưng bị nghẹn lại
"Chỉ là sao?" Dạ Tử Duy tò mò, nhưng hắn lại có vẻ hiểu được ý nàng nhưng lại muốn nàng chính miệng nói ra
"Ta chỉ muốn hỏi vì sao gần đây huynh lại thường xuyên tới thăm ta? Có phải có chuyện gì không?" Nàng hỏi Dạ Tử Duy, gương mặt nàng dường như không có cảm xúc
Đúng, Dạ Tử Duy quả thực có chuyện nhưng để nàng biết thì hắn quả thực cũng rất khó nói, thậm chí hắn cũng từng nghĩ đến việc sẽ giấu nàng. Nhưng mà cũng không thể qua mặt nàng. Giờ nàng hỏi hắn cũng chỉ có thể nói thật
"Thật ra lần này ta định sẽ đến Phiên Lâm Quốc, không biết khi nào sẽ về..." Dạ Tử Duy nét mặt buồn phiền
"Vậy nên huynh mới muốn giấu ta?" Nàng thản nhiên hỏi nhưng trong lòng rất khó chịu
Trầm tư, nàng không hiểu. Rõ ràng kiếp trước thời điểm mà Dạ Tử Duy sang Phiên Lâm Quốc là hai năm sau nhưng bây giờ sao lại...
"Ta..." Dạ Tử Duy không biết nói gì
"Đúng là lần này đi ta không biết khi nào về, nhưng hi vọng muội sẽ chờ" Hắn cương định nhìn nàng
"Nhất định sẽ chờ" Nàng nhanh chóng đáp lại, giọng chắc chắn
Thật ra nàng không biết vì sao nàng lại nói vậy nữa, không biết vì sao lúc này nàng lại lo lắng như vậy
"Nhất định nhé" Dạ Tử Duy mỉm cười hài lòng "Muội ở lại phải để ý bốn gia tộc Tô, Dương, Vũ và Mặc Vương phủ. Bốn gia tộc này có âm mưu tạo phản"
Nàng ngạc nhiên "Vì sao huynh biết?"
Phải vì sao hắn biết, kể cả kiếp trước lúc nàng chết đi cũng không hề biết chuyện này
"Vậy muội có tin luân hồi không?" Hắn hỏi
"Sao huynh hỏi vậy?" Nàng giật mình
Nàng tin, tin chứ, tin tuyệt đối. Vì nàng là con người luân hồi trọng sinh mà. Chỉ là vì sao Dạ Tử Duy lại hỏi vậy? Không lẽ hắn cũng...
"Thôi bỏ đi, muội chỉ cần biết vậy là được" Dạ Tử Duy có chút thất vọng
"*Vậy mà ta còn tưởng, thật là ta nghĩ sai rồi!*" Hắn thở dài
"Ta tin. Nhưng muốn hỏi huynh một câu..." Nàng ngập ngừng
"Muội cứ việc nói" Dạ Tử Duy nhìn nàng kiên quyết,