Xế chiều tại phủ Công Chúa
Lúc này bọn họ đã đi học về. Tư Khuynh và Tuệ Ly do lúc ở học viện không thấy nàng nên bây giờ họ đang nhanh chóng chạy đến Ngưng Sương Các
----------Ngưng Sương Các----------
Nàng vẫn đang ngủ, dáng vẻ miên man, mệt mỏi. Cho đến khi Tuệ Ly và Tư Khuynh đến. Vốn trời có sập đám nô tỳ cũng không dám làm phiền nàng lúc nàng đang nghỉ ngơi nên Tuệ Ly đành tự mình đến phòng nàng.
Két
Tiếng cửa mở không quá lớn nhưng cũng đủ để nàng tỉnh giấc. Nàng cố ngồi dậy rồi định thần lại. Gương mặt nhợt nhạt ngẩng lên nhìn người muội muội trước mặt mình
"Tỷ tỷ, ngươi sao vậy?" Tuệ Ly hỏi nàng, sắc mặt có chút lo lắng
"Không có gì chỉ hơi mệt thôi" Nàng đưa tay lên thái dương
Mệt? Đây là lần đầu Tuệ Ly nghe câu này phát ra từ miệng nàng. Nàng ta tự hỏi rốt cuộc là có chuyện gì lại khiến nàng mệt tới vậy?
"Tỷ có chuyện gì sao?" Tuệ Ly hỏi nàng một cách ngờ vực
Tuệ Ly dùng ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm vào nàng. Nàng vội tránh "Không có gì"
"Đừng nói dối, ta với tỷ là tỷ muội đấy! Lý nào ta còn không nhìn ra là tỷ đang cố ý né tránh ta sao? Càng huống hồ tỷ cũng không giỏi nói dối" Tuệ Ly cố chấp
Nàng không giỏi nói dối. Khả năng nói dối của nàng tệ lắm! Lúc nói dối người khác, ánh mắt nàng liền lờ đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mắt họ.
Dối người khác đã không nổi càng huống hồ là Tuệ Ly. Người muội muội thân thiết với nàng trong suốt bảy năm
Phải thừa nhận rằng nàng luôn lạnh nhạt với Tuệ Ly ngay cả cách xưng hô. Nhưng không thể phủ nhận nàng không coi nàng ta là muội muội mình, đó chỉ là lúc nàng chưa biết sự thật. Còn bây giờ thì biết rồi đấy liệu có nên nói ra không?
"Ta không phải tỷ tỷ ngươi" Một câu nói nhẹ nhàng nhưng trong nó lại nặng nề đầy u buồn
"Nguyệt Nhi..." Giọng ôn nhu quen thuộc gọi tên nàng, nhưng sao hiện tại với nàng nó lại xa cách đến vậy?
Tư Khuynh vốn ở chính điện chờ nàng và Tuệ Ly. Nhưng do thấy nàng và Tuệ Ly ở trong phòng quá lâu nên đã tự mình đi đến đây
Thật hay vì vừa đến câu đầu tiên hắn nghe được từ nàng nói với Tuệ Ly Ta không phải tỷ tỷ của ngươi
"Ca ca..." Nàng gọi, nhưng bỗng nghẹn lại
"Sao vậy?" Tuệ Ly sững người
Nàng lắc đầu, quay mặt đi chỗ khác.
"Nguyệt Nhi, muội nói vậy là sao?" Tư Khuynh nhìn nàng
Nàng vẫn không nói gì, nét mặt mệt mỏi giờ đây lại thờ ơ lạnh nhạt
Tuệ Ly thấy vậy đành ra hiệu cho Tư Khuynh không nên hỏi nữa. Nhưng hắn vốn cố chấp, chuyện này phải hỏi nàng cho tới cùng
"Nguyệt Nhi, đừng tránh mau nói cho ta biết" Hắn tới gần nàng
"Ta không phải hài tử của Dương gia. Càng không giống huynh và