"Hôm nay ta tới không chỉ viếng lão phu nhân mà cũng tiện đây hợp ly với ngài thưa Thái Phó đại nhân"
Dương Nghị cau mày. Mười tám năm phu thê, hắn tự hỏi Ninh Âm có gì không vừa ý ư? Với cả nếu truyền ra ngoài đường đường là một gia chủ mà lại bị một thiếp thất hợp ly thì có độn thổ cũng không bớt nhục
"Nếu ta nói không?" Dương Nghị gằn giọng
"Ngài đừng quên, năm xưa ngài đưa ta về phủ là để làm vui lòng lão phu nhân. Nay lão phu nhân đã mất có phải cũng nên trả tự do lại cho ta không?" Ninh Âm thản nhiên, dáng vẻ ung dung không kém phần nghiêm nghị lạnh giọng đáp lại
Vui lòng lão phu nhân! Nếu Ninh Âm không mở lời chắc Dương Nghị cũng quên năm xưa hắn ta đưa nàng ta về phủ là vì điều này. Lời này và sự hợp ly của Ninh Âm đều hợp lý lẽ
"Theo ý nàng" Dương Nghị nhận lấy thư hợp ly, vẻ mặt toan tính "Nhưng Tư Khuynh và Tuệ Ly sẽ ở lại vì chúng là hài tử của ta"
Đúng là nằm không cũng bị dính đạn. Tư Khuynh và Tuệ Ly bị nhắc tên liền bị sặc nước không ngừng
Nàng thì không quan tâm vì đây vốn là chuyện của họ không liên quan đến nàng nên vẫn ngồi một chỗ chơi với Ngân Tuyền
"Ta sẽ không ngăn cản nếu chúng đồng ý" Ninh Âm thản nhiên
Nói thản nhiên thì cũng không hẳn. Thật ra Ninh Âm cũng rất khó xử với tình cảnh này. Đúng, Dương Nghị nói không sai. Tư Khuynh và Tuệ Ly chính là con của Dương Nghị nên hắn đòi quyền nuôi con cũng chẳng có gì sai. Nhưng cũng không thể ép buộc chúng nên Ninh Âm đành phải cho chúng tự chọn
Dương Nghị cũng không ý kiến gì về điều này nên cũng gật đầu nhẹ tỏ vẻ đồng ý nhưng cũng khá lo lắng
Tư Khuynh và Tuệ Ly nhìn nhau rồi cùng nói "Theo Ninh gia từ Dương gia"
Nghe xong Dương Nghị trợn mắt nhíu mày vẻ mặt hiện rõ oán hận nặng nề
"Mẫu thân xong chuyện rồi thì chúng ta về thôi" Tư Khuynh thúc giục
"Đứng lại cho ta!" Dương Nghị đập bàn quát lớn
"Thưa Thái Phó đại nhân ngài còn chuyện gì sao?" Tuệ Ly tôn kính hỏi han
Thái Phó đại nhân? Đây là cách mà một hài tử nên xưng hô với người phụ thân sao? Chẳng lẽ hai hài tử mà hắn nuôi dưỡng lại muốn ân đoạn nghĩa tuyệt đến vậy sao?
"Thái Phó đại nhân xin ngài cẩn trọng lời nói. Một lời nói ra không thể rút lại" Ninh Âm nhíu mày đối mặt với Dương Nghị
Dương Nghị không biết nên nói gì, hắn im lặng. Phải thôi, hắn cũng đồng ý với quyết định này mà nên giờ cũng đâu trách oán được ai
"Nếu không còn gì Thái Phó đại nhân ta cũng xin phép" Nàng đứng dậy hành lễ
Lần này Dương Nghị còn kinh ngạc hơn, hắn không nghĩ tới việc nàng gọi hắn như vậy
"Nguyệt Nhi sao con gọi ta như vậy?" Hắn cố điềm tĩnh hỏi nàng
"Giống bọn họ" Nàng chỉ tay về phía mẫu tử Ninh Âm
Dương Nghị giờ đã hiểu ý của nàng, nàng cũng muốn ân đoạn nghĩa tuyệt nhưng hắn đâu có bỏ qua
"Mẫu thân ngươi lúc lâm chung cũng không có nói sẽ hợp ly với ta. Con lấy đâu ra cái lý đấy" Dương Nghị nén khí tức lại
"Mẫu thân và tổ mẫu của ta đều đã mất thì ta cũng nói luôn. Ta không có quan hệ gì với Dương gia nữa" Nàng thẳng giọng
Câu nói này khiến Dương Nghị tức giận vô cùng, nhưng cũng không dám làm gì nàng chỉ lớn tiếng mắng "Nghịch nữ! Cái thứ nghịch nữ nhà ngươi"
Nghịch nữ! Nực cười, người đang ở trước mặt mắng nàng đâu phải phụ thân nàng mà lại có quyền mắng nàng như vậy chứ? Năm xưa ông ta không phải hám lợi nên mới lấy mẫu thân nàng sao?
"Ta là nghịch nữ đấy thì sao?" Nàng lớn tiếng
"Ngươi" Tức đến thổ huyết
"Cho dù ta là nghịch nữ cũng không phải là thứ nghịch tử hại chết mẫu thân mình như ngươi đâu" Nàng nhìn