Mông Thác không thể phản bác, chỉ căng da mặt mà cười.
Lục cô nương nói có đạo lý, không hiểu sao hắn lại thấy vui rạo rực.
Đằng trước có người đang gọi, “Lục cô nương, lên xe khởi hành thôi!” Người nọ vung roi ngựa, đi đầu gương mẫu.
Đó chính là Chu Thông Lệnh lúc này mặc khôi giáp chỉnh tề, hắn nhẹ ngẩng đầu chào hỏi nàng từ xa.
Thực đúng là khiến người ta ghê tởm, đồ tiểu nhân thật biết diễn xuất.
Trường Đình thấy thật xui xẻo, nàng kéo áo choàng, vịn tay Mãn Tú đi lên xe ngựa.
Chân Định đại trưởng công chúa đứng trước xe ngựa nhẹ giọng trò chuyện với Khương thị.
Trường Đình đánh giá Khương thị một cái, giọng điệu chán ghét, “Hiện giờ gà chó gì cũng đều dán đến Lục gia, không biết là sĩ tộc rẻ rúng hơn rồi hay hiện tại có nhiều kẻ không có mắt nhìn.
Chờ đến tế tổ ngày 15 sợ là tổ tiên Lục gia cũng khó mà an ổn được!”
“A Kiều.” Chân Định đại trưởng công chúa trầm mặt nghiêm nghị nói, “Cái gì cũng dám nói, về tới Bình thành rồi lão thân sẽ để đứa cháu không hiểu chuyện này viết thư nhận lỗi với Khương Quận Quân.”
Một câu sau bà ta nói với Khương thị.
Nàng ta nghe thế thì mỉm cười, kính cẩn đáp: “Làm gì có, không sao, Lục đại cô nương cũng là người sảng khoái nhanh nhẹn…”
Lời phía sau Trường Đình nghe có chút mơ hồ, đại khái là Chân Định đại trưởng công chúa đã kéo Khương thị đi xa.
Còn viết thư nhận lỗi ư? Hiện tại Trường Đình coi như đã hiểu được tâm tình của Chu Thông Lệnh khi gặp cha nàng ngày ấy.
Người sắp chết thì không cần nói nhiều, mỗi lời đều chỉ là chê cười.
Viết thư nhận lỗi, cũng được, viết xong nhân lúc quỷ môn mở cửa nàng có thể đốt cho bọn chúng phải không?
Ngọc Nương và tiểu Trường Ninh hò hét đòi chơi tết dây, Mãn Tú và Bạch Xuân vốn không thân nhưng không biết từ khi nào đã rúc vào nhau.
Bạch Xuân lấy từ trong hộp gỗ ra mấy cây bài bắt đầu dạy Mãn Tú đánh.
Vừa dạy nàng ta vừa kề tai Mãn Tú nói nhỏ, “… Cái này ngươi phải học, còn phải học giỏi, thế gia đại tộc rất thích cái này thế nên người phải biết khi nào thua, thua thế nào, đều là học vấn đó!”
Không tới ba ngày hai người xưa nay vốn không ưa nhau cuối cùng cũng nói chuyện được.
Cho nên mới nói tình cảm giữa người với người đều là ở chung mà xây dựng nên.
Lúc đầu nhìn không vừa mắt, nhưng sau khi cọ xát, bỏ đi gai góc thì ở một lúc đột ngột nào đó bọn họ sẽ hòa hợp.
Duyên phận là trời định, nhưng ở chung tốt lại do người quyết.
Đi đường liên tiếp 5 ngày, Chu Thông Lệnh vẫn luôn dẫn đầu.
Theo quy định của Đại Tấn thì quan lại không có việc không thể tự tiện rời khỏi nơi làm việc.
Thế nên hắn chỉ cần đưa bọn họ ra ngoài thành U Châu là được, không cần đưa đến tận Dự Châu.
Chu Thông Lệnh thấy sắp tới Đạc Sơn thì cả người đều căng thẳng, Chân Định đại trưởng công chúa cũng càng ít lời.
Chỉ có Trường Đình là ngày qua ngày, thời khắc đều đang nói chuyện.
Bởi vì nàng mà khẩn trương là sẽ không dừng được miệng.
Hồ Ngọc Nương cũng biết duyên cớ: càng gần Đạc Sơn thì càng gần nơi Lục Xước bỏ mình.
Trường Đình càng ngày càng ăn ít, Hồ Ngọc Nương có khuyên cũng không được.
Trường Ninh còn nhỏ nên vô tư, cũng không nghĩ quá sâu xa.
Nhạc lão tam và Nhạc Phiên vì nguyên nhân đặc thù nên không thể dễ dàng cởi khôi giáp đi tới.
Nếu bị Chu Thông Lệnh nhận ra thì chẳng phải sẽ thất bại trong gang tấc sao? Hồ Ngọc Nương đành phải nhân lúc xuống xe giải sầu nói chuyện này với Mông Thác, “… A Kiều không ăn cơm mà cố chống đỡ một hơi.
Ta biết nàng luôn ngủ không yên, như thế này mãi thì phải làm sao?”
Mông Thác lập tức không nhiều lời.
Ngày kế hắn đưa hai cuốn sách cho Hồ Ngọc Nương, “Tìm chút việc cho ngài ấy làm, lại nhắc nhở bên ngoài chính là trời cao biển rộng.
Nghĩ nhiều là để quyết chí, nhưng không nghĩ cũng không phải vứt sau đầu.
Bất kể tới lúc ấy thế nào thì cũng không nên tra tấn bản thân.”
Hồ Ngọc Nương nói lại y nguyên lời hắn.
Trường Đình đón lấy cuốn sách, mở ra thì thấy là《 quảng vận 》, là sách vỡ lòng của trẻ con.
Hai cuốn sách hơi mỏng, góc đã cong lên, trang giấy ố vàng.
Trong trời tuyết mênh mông này hắn… tìm thấy hai cuốn này ở đâu?
Nàng cúi đầu, lúc sau Hồ Ngọc Nương thấy vạt áo khoác màu nguyệt bạch của nàng có giọt nước thấm vào.
Nàng lặng lẽ khóc vì sợ dọa tiểu Trường Ninh.
Hồ Ngọc Nương đau lòng cực kỳ, ngoài miệng khẽ cáu, “Ngươi đúng là cái đồ mít ướt…”
Ngoài miệng đanh đá nhưng trong lòng nàng ấy lại âm thầm thề nhất định phải băm vụn cái tên cẩu tặc kia! Nhưng nàng không biết rằng người hạ lời thề này không chỉ có nàng.
Trong tuyết trắng vắng lặng, mọi người đều mang theo tâm sự khác nhau nên cũng không có tâm tình nghĩ cái khác.
Bọn họ đi rất nhanh, qua 5,6 ngày nữa đã tới chân Đạc Sơn.
Nơi này núi non trùng điệp, hai bên vách núi dựng đứng, gió thổi qua rừng cây còn mây giống như ngừng lại.
Màn xe lay động, Trường Đình đột nhiên nhanh trí nhẹ vén lên thấy bóng dáng bình tĩnh của người nọ ở bên ngoài.
Có lẽ nghe được động tĩnh nên hắn khẽ nâng cương ngựa quay đầu lại nhìn nàng.
“Không sợ.” Mông Thác quay đầu, nhẹ giọng trấn an.
Trường Đình gật gật đầu, buông mành xuống, tay để lên đầu gối ngồi nghiêm chỉnh hơn.
Đường vừa trơn vừa hẹp, sơn cốc lõm vào trong.
Đây là còn đường nhất định phải đi khi ra khỏi U Châu, đến tận đây thì nhất định phải đi qua con đường này.
Chu Thông Lệnh cưỡng bách bản thân phải lý trí, nhưng máu hắn vẫn sôi lên, tâm thần bất an.
Một lần trước chính là hắn mai phục trong sơn cốc, lúc đi ra dưới chân hắn bùn đất đều nhuộm đỏ.
Hôm nay lại đi đường này, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Đến lúc hoàng hôn, người đi dò đường phía trước đã về.
Hắn ghé tai bẩm báo, “Đằng trước có một đám tiểu thương buôn hàng lậu đi qua, có tầm trăm người.
Nhìn qua có vẻ là rượu, mấy vại to, bên trong có cả người Hồ.
Bọn họ giao dịch với thành U Châu, không có binh khí, rất thỏa đáng.”
Chỉ có trăm người thì dù không thỏa đáng cũng chẳng làm được gì.
Nhưng dù nghĩ thế Chu Thông Lệnh vẫn trầm giọng hỏi, “Đuổi đi chưa? Đừng kinh động tới đại trưởng công chúa!”
“Thuộc hạ đều đuổi đi rồi!”
Chu Thông Lệnh vung tay lên, lại nghĩ nghĩ sau đó nghiêng người khẽ hỏi vị gia tướng của Lục gia đi ở bên cạnh, “Không biết tiểu Tần tướng quân nghĩ thế nào? Đuổi đám người kia đi hay lấy tội buôn hàng lậu mà bắt giữ bọn chúng?”
Tiểu Tần tướng quân không có ý kiến gì nói, “Ý của Chu đại nhân chính là ý của đại trưởng công chúa, cũng chính là ý của thần.”
Chu Thông