Trường Đình giấu mặt trong ổ chăn, khó khăn lắm mới giấu được hai con ngươi sáng rực và khuôn mặt đỏ ửng của mình.
Nói tiếp đi…
Nàng nín thở, con ngươi sáng ngời có thần nhìn về phía Ngọc Nương, trong lòng gấp gáp thúc giục.
Hồ Ngọc Nương giật giật khuỷu tay để bản thân nằm càng thoải mái hơn.
Sau đó nàng ấy phỉ nhổ, “Ta bảo hắn đừng có mà nói bậy, A Kiều nhà chúng ta sau này phải làm chủ tử nương nương.
Hắn nói bậy như thế thì sau này ngươi và Mông Thác gặp mặt sẽ thấy khó xử.
Thằng nhãi kia đúng là khiến người ta rầu thúi ruột gan.”
Ngọc Nương ngừng một lát rồi lại nói, “Nhạc tam gia cũng bảo A Phiên đừng nói bậy, nếu hắn còn dám nói thế ông ấy sẽ dùng roi da đánh hắn.” Vừa nói nàng ấy vừa xoay người lại nhìn nàng, giọng điệu cảm thán, “Chúng ta tới nơi thì bọn họ cũng phải rời đi, một đường này huynh đệ có nhau cuối cùng lại phải chia xa…”
Trường Đình lập tức phun ra một hơi nghẹn trong lòng.
Có mỗi thế thôi à!?
Mỗi thế thôi ư!?
Sao lại phun ra mỗi một câu rồi lại chuyển sang chuyện khác thế! Đầu Ngọc Nương bị úng nước quên chưa vớt lên à!?
Là Mông Thác tự mình nói với Nhạc Phiên hay tên kia tự đoán mò? Nhạc Phiên nói nghiêm túc hay chỉ thuận miệng nói với bộ dạng cà lơ phất phơ ngày thường?! Có phải tên kia đang mượn Ngọc Nương chuyển lời cho nàng hay không? Nhạc Phiên nói với Ngọc Nương những lời này liệu Mông Thác có biết không, hắn có biết không? Biết không?! Không!?
Ánh mắt Trường Đình xanh lè mà nhìn Hồ Ngọc Nương, thật muốn dùng sức lắc cả người nàng ấy mà giục: ngươi mau trả lời ta! Trả lời ta đi!
Nhưng cuộc sống luôn tàn khốc.
Hiện thực là Trường Đình ngước đôi mắt xanh lè nhìn Hồ Ngọc Nương mãi tới khi nàng kia than thở xong chuyện chiến hữu phải xa nhau, cùng cuộc sống tươi sáng trước mặt, lại nhớ tới cháo gạo nếp được nếm thử, cuối cùng chép miệng gác chân lên người nàng ngáy như sấm.
Không sai.
Nàng ấy ngủ rồi!
Sau khi phun ra một câu khiến Trường Đình không ngủ được thì nàng ta vô tư lăn ra ngủ rồi!
Trường Đình nước mắt lưng tròng cắn góc chăn.
Những câu hỏi nghẹn trong lòng nàng đều biến thành quầng thâm trên mắt.
Trường Đình mơ hồ cảm thấy mới gõ canh ba không bao lâu thì các phòng đã lần lượt thức dậy mở cửa.
Nàng cũng nhanh nhẹn giúp tiểu A Ninh búi tóc, rửa mặt sau đó xuống lầu ăn sáng và khởi hành.
Hai chiếc xe ngựa lúc này đổi thành một chiếc xe ngựa cực lớn, tất cả nữ quyến đều ngồi trong đó.
Trường Đình nghĩ nghĩ thấy có lẽ Chân Định đại trưởng công chúa sợ thất bại ở một bước cuối cùng thế nên muốn đặt người ở dưới mí mắt để an tâm.
Ngoài ra có lẽ bà ấy muốn nói chuyện với nàng.
Nàng quả nhiên đã đoán đúng cả hai chuyện.
Vừa lên xe ngựa Chân Định đại trưởng công chúa đã nhìn quầng thâm mắt của nàng rồi duỗi tay vỗ mu bàn tay nàng, ôn nhu hỏi, “Hôm qua không ngủ được sao?”
Trường Đình vội vàng cúi đầu, không hiểu sao lại thẹn thùng gật gật đầu.
“A Kiều, đừng sợ.” Chân Định đại trưởng công chúa cất giọng cực kỳ trầm thấp nói, “Tới Bình Thành rồi hai đứa sẽ ở gần ta, ăn ngủ nghỉ đều có ta trông coi.
A Phân không duỗi tay dài như thế được, chờ A Anh trở về, chờ mọi việc được định thì ngươi và A Ninh sẽ không cần phải sợ nữa.”
Trường Đình lại gật đầu.
Nàng sợ là sợ Chân Định đại trưởng công chúa làm quá rõ ràng khiến Lục Phân nổi tâm tư ma quỷ.
Hắn đã dám giết anh thì mẹ đẻ có khi cũng xuống tay được.
Kể cả thế thì đã sao? Trái tim một khi đã tàn nhẫn thì người ta sẵn sàng đặt cược tính mệnh, nói diệt là diệt.
Trường Đình lật tay nắm lấy bàn tay bà ta.
Không biết mới sợ hãi, hiện tại Trường Đình không cảm nhận được sợ hãi quá lớn.
Sau khi ăn trưa Nga Mi kéo Mãn Tú và Bạch Xuân ra khoang bên ngoài để dặn dò những việc nhỏ nhặt trong Lục trạch.
Nàng ta nói với bọn họ về chủ tử các phòng, rồi đến hạ nhân tôi tớ.
Giọng nàng ta trầm bổng như sóng nước, Trường Đình mơ màng sắp ngủ nghe thấy vậy cũng phải công nhận Nga Mi quả thực dạy dỗ cẩn thận.
Khó có được chính là sự tỉ mỉ, đến cả việc “Vương mụ mụ của phòng giặt đồ thích uống bánh canh, lại thêm hai muỗng ớt” nàng ta cũng nói…
Làm đại a đầu hầu cận bên người đại trưởng công chúa Nga Mi có thể nói là đã tận chức nhưng chuyện… Vương mụ mụ giặt quần áo thích ớt hay không thì quả thực chả liên quan gì tới bọn họ cả…
Mọi người đều khẩn trương như sắp nghênh địch, đến nha hoàn bên người cũng thận trọng từ lời nói đến việc làm, quả là không biết như nào cho phải.
Chân Định đại trưởng công chúa vốn đang híp mắt lần Phật châu nghe thấy thế cũng cười.
Bà ta thu tay, ôm Phật châu ôn nhu nói, “Đúng là chọc cho ta đến kinh cũng không đọc xong, a di đà phật, tội lỗi tội lỗi.” Sau đó bà ấy hơi hắng giọng, lời ít mà ý nhiều dạy dỗ bên ngoài, “Kỳ thật chỉ cần hạ nhân nhớ một điều duy nhất là đủ: Chủ tử chỉ có một, những người khác đều là chủ tử nhà người khác, không cần phải xen vào.”
Nga Mi ở gian ngoài kính cẩn đáp vâng.
Chân Định đại trưởng công chúa chuyển đề tài, nhìn Trường Đình rồi chậm rãi nói, “Hạ nhân có quy tắc của hạ nhân, mà chủ tử chính là bầu trời của bọn họ.
Trong tâm trí bọn họ chỉ được phép trung thành với chủ tử của mình, chỉ cần như vậy thì dù có ngốc một chút cũng không có việc gì, cùng lắm thì chậm rãi dạy.
Chỉ cần nàng làm được điểm này đã là giỏi rồi, coi như xong phận sự của hạ nhân.
Nhưng địa vị của mỗi người khác nhau nên chức trách gánh trên vai cũng khác nhau.
Trong mắt chúng ta thường sẽ là cái gì?”
Đây là đột nhiên muốn dạy dỗ nàng ư?
Trường Đình nghĩ nghĩ: Nàng muốn cái gì?
Đột nhiên nàng sửng sốt.
Trong mắt nàng… hẳn nên thấy cái gì?
“Trong mắt chúng ta không phải những việc củi lửa vặt vãnh của nữ nhân trong nội trạch, càng không phải lấy tư thế hèn mọn mà nghiền ngẫm tâm sự của nam nhân.
Sống như thế sẽ không vui vẻ.” Chân Định đại trưởng công chúa duỗi tay vén lọn tóc của Trường Đình ra sau tai rồi nói, “Trong mắt chúng ta cần có ba thứ: chính mình, thiện lương và dũng khí.”
Trường Đình ngây người nhìn Chân Định đại trưởng công chúa, đột nhiên giống như thấy cha mình.
Mỗi lần tới một nơi nào đó bọn họ đều giống như tính toán thời gian rất chuẩn.
Đoàn người về tới Bình thành ngay trước khi cửa thành đóng lại.
Còn cách cực xa Trường Đình đã nghe thấy tiếng hoan hô khó kiềm nén bên ngoài xe ngựa.
Có những binh sĩ như trút được gánh nặng, cũng có người vui mừng vì được quay về cố thổ.
Tiểu A Ninh dựa trên