Trường Đình than dài: buổi sáng hôm qua Dữu thị và Phù thị mới bằng mặt không bằng lòng một trận, trong lời nói đều mang theo sắc bén thế mà buổi tối bà ta mới tới một hồi hai người đã thân thiết tới mức nói gì nghe nấy rồi sao!?
Phù thị dễ lừa gạt là đúng, còn Dữu thị có thủ đoạn cao cường cũng không giả!
Lại phải nói rằng Dữu thị quả là có bản lĩnh mượn sức người ta và lôi kéo làm thân.
Lục Xước tức giận đến suýt nữa đập bàn, nhưng ở trước mặt con gái nên ông ta không tiện hạ mặt mũi của Phù thị.
Giáo dưỡng của gia đình sĩ tộc cùng phong thái của người làm quan khiến Lục Xước hiếm khi giận thật nhưng lần này ông ta thật sự tức giận với Phù thị.
Làm gì có đạo lý nam nhân ở bên ngoài chống tường phía tây còn vợ lại quay đầu hủy tường phía đông! Lúc trước biết thế thì không bằng ở góa cho xong! Không, thà cưới Cù Uyển công chúa cũng tốt hơn so với nàng ta!
Lục Xước tức giận hay vui vẻ đều không hiện lên mặt, cả khuôn mặt tuấn tú của ông ta cứ như trích tiên không chút cảm xúc.
Ông ta chỉ gác đũa lên đĩa, hai thứ va vào nhau vang lên tiếng giòn tan.
Ông ta nghiêng đầu dặn dò Chu quản sự đang đứng cạnh đó: “Lập tức để phòng bếp làm ba bát canh bát bảo, bỏ nhiều sơn tra một chút, lại mang hai đĩa rau trộn dầu hạt cải lên.
À, lại thêm một bát canh thịt xông khói hầm, canh phải sôi sùng sục, bỏ nhiều ớt một chút, thịt phải dùng dầu nóng xào trước.”
Lục gia ở Kiến Khang lâu, khẩu vị thiên về phương nam nên không mấy ai ăn cay.
Phù thị buồn bực, rốt cuộc không nhịn được nhỏ giọng hỏi, “Làm canh thịt hầm cho ai ăn vậy?”
“Thì cho nàng đó.” Lục Xước quay đầu lại không nhìn Phù thị mà chỉ nói, “Đến đây cũng nên nếm thử đặc sản phương bắc không phải sao?”
Dịch thành nhiều sương mù, bốn phía là núi non chạy dài, lại có sông Hoài và Hoàng Hà nên thời tiết hàng năm đều đầy hơi nước, không mấy khi ấm áp.
Khi hơi ẩm bốc lên sẽ khiến người ta buồn bực, vì thế người Dịch thành thích ăn cay và mặn, khẩu vị rất nặng.
Bọn họ thường bỏ nhiều ớt và dầu vào canh, đây quả là đặc sắc của phương bắc.
Uống một chén canh nóng xuống bụng cả người sẽ đầy mồ hôi, hơi ẩm trong xương cốt cũng theo mồ hôi chay ra, cả người mới không dễ nhiễm bệnh.
Mặt Phù thị lúc trắng lúc đỏ, bàn tay nắm khăn dưới bàn xoắn lại.
Bà ta nhìn đứa con gái duy nhất lúc này nghe xong chẳng hiểu gì hết.
Sau đó bà ta lại nhìn kế nữ lúc này cũng cúi đầu, không cười cũng không đáp lời.
Thà là Lục Trường Đình đừng giả vờ như bây giờ mà bật cười đi còn hơn!
Toàn thể Lục gia đều là con hổ biết cười, Lục Xước tâm tư nặng giống như cái cửu liên hoàn, trong lòng ông ta có mấy trăm ý niệm xoay chuyển nhưng ngoài miệng lại không nói lời nào.
Nói hay thì bảo đó là gia đình sĩ tộc giáo dưỡng tốt, nhưng nói dở thì đó là làm khổ người khác!
Phù thị cảm thấy cực kỳ tủi thân, uất ức lâu dài vọt lên, mắt nóng lên, mũi cũng chua xót.
Bà ta rất muốn khóc nhưng mấy đứa nhỏ còn ở đây nên bà ta cũng không tiện mở miệng ra hỏi cho ra lẽ.
Không ai nói chuyện khiến không khí trở nên cực kỳ xấu hổ.
Trường Đình đứng lên cong người nắm tay Lục Trường Ninh hành lễ với trưởng bối nói, “Đêm qua A Ninh dựa gần quá nên A Kiều ngủ không ngon.
Con muốn đi ngủ bù một chút.” Suy nghĩ một lát nàng mới nói, “Thiệp mời hôm qua chúng ta nhận là đêm nay hay đêm mai?”
“Ngày mai.” Lục Xước xua xua tay với hai tiểu cô nương rồi nói, “Mau đi nghỉ đi, tinh thần phải tốt mới được.
Tối nay ta đưa các con đi chơi chợ đêm ở đây.”
Trường Ninh hưng phấn đến nỗi cả người cứng lại, ánh mắt sáng rực.
Trường Đình cười, nhẹ nhàng nhéo nhéo lòng bàn tay đứa nhỏ rồi lại hành lễ sau đó dắt tay em gái đi ra ngoài.
Lúc ra đến ngoài, đợi cửa khép lại nàng mới để Trường Ninh ngồi xuống sau đó nhỏ giọng hỏi, “Ăn no chưa?”
Trường Ninh lắc đầu nói, “Không phải phụ thân gọi canh bát bảo ư? A Ninh chờ canh tới.”
Trường Đình than thở, có một người mẹ như thế thì bỏ cũng dở mà cãi cũng không được.
Nếu nhịn thì lòng mình sẽ khó chịu, mà nếu nói hẳn rõ ràng thì lại sợ trưởng bối mất mặt.
Chờ Trường Ninh lớn chút nữa, đến lúc làm mai hai nhà còn phải ngồi chung một chỗ, liệu lúc ấy Phù thị có mất mặt hay không?
Trường Đình nhìn ra ngoài nghĩ một lát rồi móc một viên kẹo mạch nha từ trong tay áo ra, lột giấy nhét vào miệng Trường Ninh sau đó thấp giọng dặn dò, “Muội đang thay răng, chỉ được ăn một viên này chứ không được ăn nhiều, cũng không được nói với mẫu thân muội.”
Trường Ninh nhìn chằm chằm cái kẹo, đầu gật liên