Cửa chính bị khóa nhưng cửa sổ lại thủng một lỗ to.
Nếu bọn họ muốn đi vào tránh gió tuyết thì đạp lên ghế con trên mái hiên sau đó vạch lỗ thủng kia ra mới có thể chui vào.
Từ cửa sổ chui vào phòng của người khác…
Lúc này Trường Đình bắt đầu cảm thấy khuỷu tay bị thương và lòng bàn tay bị cắt mấy vết cực kỳ đau.
Nàng khẽ cắn môi, lại xách tà váy ướt đẫm đạp lên ghế con, bàn tay bám lên bệ cửa sổ, vừa chống một cái nàng đã thấy cực kỳ đau.
Nàng dùng sức chân giẫm một cái sau đó cả người cứ vậy té ngã lăn vào căn nhà gỗ.
Nhà gỗ này bụi bặm đầy trời, không khí bị cú ngã này của nàng quấy lên bụi mù.
Trường Đình vội vàng lấy tay áo che miệng mũi nhưng vẫn bị sặc đến ho khan.
Nàng không kịp đánh giá nhiều, chỉ thấy cửa bị khóa bằng khóa sắt, không có chìa thì không thể mở.
Nàng vất vả lắm mới trèo được vào từ cửa sổ, nhưng Trường Ninh đang bệnh, cả người mềm như bún thì lấy đâu ra sức mà nhảy vào cửa sổ?
Cạnh cửa có một cái rìu, Trường Đình híp mắt đi qua lấy.
Cái rìu cực kỳ nặng nên tiểu cô nương cầm lấy đập một chút chỉ thấy ván cửa ầm một cái không động đậy.
Nàng lại dùng hết sức vung cái rìu, lắc lư lảo đảo mãi vẫn không có sức nhấc nó lên.
Cuối cùng nàng nâng được một nửa mà đập mạnh lên cánh cửa, sau đó cái rìu nặng trĩu lại tàn nhẫn rơi xuống.
Trường Đình thở hổn hển, ánh mắt nhìn chằm chằm cái rìu kia, ngực lập tức thấy khổ sở cực kỳ.
Nàng thật vô dụng, không làm được việc gì hết, bọn họ cũng sẽ hãm sâu trong vũng bùn này mà không thấy phương hướng.
Cả người nàng cũng sẽ dần dần vết thương chồng chất…
Nàng vô dụng đến mức có cái cửa cũng không phá mở được!
Trường Đình rất muốn khóc, rất muốn khóc, nàng cong lưng chống tay lên đầu gối, sau đó đột nhiên nghĩ nếu nàng không bảo vệ được A Ninh thì làm sao đây?
Phù thị lấy mệnh đổi cơ hội sống sót cho bọn họ, hơn ngàn người của Lục gia tắm máu chiến đấu hăng hái, cha dốc hết sức sắp xếp…
Nếu nàng không bảo vệ được A Ninh thì phải làm gì bây giờ!?
Nhà gỗ yên tĩnh, ánh trăng mê mang xuyên qua lỗ thủng trên cửa sổ mà lắc rắc rơi trên sàn gỗ gồ ghề lồi lõm.
Trường Đình rất muốn khóc, nhưng nàng không dám khóc, lý trí nói cho nàng biết lúc này không thể khóc.
A Ninh có thể khóc, A Ninh có thể mềm yếu, A Ninh có thể bệnh đến không có sức lực bước đi nhưng nàng thì không thể.
Nàng là trưởng tỷ, trưởng tỷ như mẹ.
Trách nhiệm so với bi thương càng quan trọng hơn.
Trường Đình gian nan nuốt chua xót xuống, lại khom lưng vác rìu.
Đúng lúc này có gió thổi qua, một tiếng “kẽo kẹt” vang lên.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, ánh trăng nhẹ nhàng chậm chạp từ khe cửa chiếu vào bên trong.
Vừa rồi nàng đập một phát… Khoá cửa mở rồi…
Trường Đình bỗng nhiên sửng sốt, lại vui mừng chạy như bay ra ngoài đỡ tiểu Trường Ninh dậy rồi lại vịn lan can gỗ đi vào căn nhà nhỏ.
Sau khi đóng chặt cửa, gió lập tức bị ngăn ở bên ngoài, Trường Đình đặt tiểu Trường Ninh trên giường sau đó nhanh tay chân cởi quần áo ướt đẫm và giày da trên người con bé ra.
Nàng bất chấp bẩn, cứ vậy phủi phủi chăn bông sau đó bọc em gái thật chặt.
Sau đó nàng sờ được ở mép giường một viên đá lửa, còn có một cái đèn nhỏ.
Trường Đình mài đá lửa lên cây cột, sau khi nó bốc lửa lên nàng run rẩy bảo vệ ngọn lửa đi tới đốt lên dây bấc đèn ngắn tũn kia.
Cuối cùng cũng có ánh đèn.
“A Ninh, A Ninh…” Trường Đình cầm cây đèn nhỏ rồi gọi.
Trường Ninh “Ưm” một tiếng, gian nan mở mắt, cả người run rẩy nằm trên giường, vừa run vừa nhìn khắp nơi rồi lắp bắp, “Trưởng tỷ… hiện tại chúng ta đang ở đâu…”
Đến tận đây Trường Đình mới có thời gian đánh giá căn phòng nhỏ này.
Chỗ này có lẽ là nơi người gác rừng ở, nóc nhà cực kỳ thấp bé, cả căn nhà gỗ chỉ có một cái giường, một cái ghế con, một cái tủ gỗ nhỏ và một lu nước bằng sứ thô cộng thêm một đống đồ vật rối loạn lung tung.
Nàng híp mắt duỗi tay lật thì thấy dây thừng, xẻng chất đống bên cạnh một đống củi, còn có rất nhiều thứ linh tinh nàng chưa từng thấy.
Phòng ở cũng không giống bộ dạng lâu không có người ở bởi vì giường đất ấm.
Trường Đình cong người sờ thì thấy dưới giường đất còn có tro than —— mới bắt đầu mùa đông không bao lâu nhưng lúc này cần phải đốt giường đất lên cho ấm mới ngủ được.
Mép giường có một chồng quần áo, nguyên liệu thô ráp màu xanh đen, vạt áo phải có cúc áo, trong đó