Phản ứng đầu tiên của Trường Đình là cầm lấy tay tiểu Trường Ninh mà xem xét.
Còn may, còn may tay con bé vẫn trắng nõn như cũ.
Nàng thật cẩn thận lần lượt nhìn từng đầu ngón tay sau đó cúi đầu nhỏ giọng hỏi, “Có ngứa không? Có đau không?”
Tiểu Trường Ninh ngây người lắc đầu.
Lúc này Trường Đình mới yên lòng duỗi tay đẩy ngọn đèn trên bàn con vào trong.
Cái bàn này có lẽ đã lâu không được lau chùi hoặc có quá nhiều người dùng nên trên bàn chỉ thấy đầy dầu mỡ, đầu ngón tay lơ đãng chạm phải mặt bàn giống như chạm vào một con rắn bầy nhầy đầy vảy.
Trường Đình run lên, vội vàng rụt tay về.
Động tác trên tay quá lớn khiến đau ngứa càng trầm trọng hơn.
Nàng theo bản năng hừ một tiếng và muốn vươn tay ra cào.
“Không thể cào! A Kiều!”
Căn phòng vang lên tiếng loảng xoảng, một tay Hồ Ngọc Nương cầm chậu, một tay cầm ấm.
Vừa vào tới nhà nàng ta đã vội buông đồ vật, miệng nói như pháo liên thanh, “Không thể cào! Người nhà nông ai mà chẳng bị nứt da khi tới mùa đông.
Càng cào sẽ càng ngứa, đến cuối cùng chân tay sẽ sưng tím lên như củ cải, nghiêm trọng hơn thì còn nứt mảng lớn ấy.
Đến lúc ấy thì không làm được việc gì đâu, đến mùa hè trên tay vẫn còn vết nứt to đùng!”
Trường Đình cả kinh, vội vàng giấu tay vào trong áo.
Hồ Ngọc Nương thở dài duỗi tay kéo tay nàng ra, nửa ngồi trên giường đất xoa tay nàng cho nóng lên sau đó mới bắt đầu xoa khớp xương ngón tay.
Cảm giác đau ngứa như có ngàn vạn con kiến cắn nuốt da thịt khiến cả người Trường Đình đổ mồ hôi lạnh.
Ngay sau đó nàng nổi da gà, trên người vừa ấm áp hơn thì chân cũng bắt đầu đau ngứa.
“Rất nghiêm trọng sao…”
Trường Đình quay đầu lại nhìn tiểu Trường Ninh, đi cả một ngày khiến đứa nhỏ mệt cực kỳ.
Lúc này tiểu nha đầu đang ôm áo khoác dựa đầu vào cây cột giường mà díu mắt mơ màng.
Nàng không tự giác nhẹ tiếng hỏi, “Đây là do bị muỗi cắn hay do bệnh từ trong phát ra? Một người bị thì có lây cho người khác không?”
Mắt Hồ Ngọc Nương sáng rực, biểu tình nhìn Trường Đình cực kỳ cổ quái hỏi: “Ngươi chưa bị nứt da hay nhìn thấy người bên cạnh bị nứt da bao giờ à?”
Trường Đình nghĩ nghĩ sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
Mắt Hồ Ngọc Nương càng sáng hơn, lực trên tay càng mạnh, miệng cũng không tự chủ được hơi há ra.
Thời đại này vào mùa đông trời lạnh kinh khủng, thiếu rau, thiếu thịt, thiếu củi đốt sẽ khiến cả người dễ dàng bị lạnh.
Một khi bị đông lạnh thì mạch máu sẽ không thông suốt mà nghẹn một chỗ thành máu bầm rồi bị nứt.
Bên người nàng không có một người nào không bị nứt da khi tới mùa đông.
Ngay cả nhà giàu ở trấn trên cũng không có đủ tiền mà đốt sưởi cả ngày lẫn đêm, tay bọn họ cũng sẽ bị nứt da như thường.
Hai tiểu cô nương này đến tột cùng xuất thân thế nào đây…
Hồ Ngọc Nương nhìn Trường Đình sững sờ mà Trường Đình cũng đau đến mức nhìn đối phương chằm chằm.
Hai bên nhìn nhau một hồi, lúc sau Hồ Ngọc Nương hoàn hồn thì lập tức đứng dậy đi ra ngoài cao giọng nói, “… Không có việc gì! Ta đi lấy cho ngươi mấy miếng gừng tươi! Các ngươi rửa mặt chải đầu trước đi, không cần để lại nước cho ta!”
Quan tâm xuất thân của bọn họ làm gì, dù sao bây giờ mọi người đều cùng một thuyền rồi!
Cái nhà này tới củi còn đòi 5 văn một bó, gừng lại là vật quý ngày mùa đông, đến nàng cũng biết điều đó thì Hồ Ngọc Nương định đi chỗ nào tìm?
Trường Đình vội vàng lật ngăn kín trong tay nải đựng tiền tài.
Nàng đếm mười mấy đồng tiền sau đó định há mồm gọi Ngọc Nương.
Ai biết cô nương kia vừa đi một lát đã biến mất không thấy bóng dáng đâu.
Trường Đình đành phải bỏ tiền xuống.
Sau đó nàng nhìn túi tiền, nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi lại thả mười mấy đồng tiền kia vào ngăn đựng tiền, còn túi tiền được nàng cầm lấy cất vào trong ngực.
Sau đó nàng quay đầy cắn răng xách ấm nước lên đổ vào trong chậu.
Nàng lấy khăn tay sạch trong tay áo ra ngâm nước rồi vắt sạch sau đó cong người lau mặt cho tiểu Trường Ninh.
Nàng kéo cái áo tiểu nha đầu kia đang ôm trong lòng ra, lại duỗi tay giũ chăn đệm trên giường.
Một mùi ẩm mốc hôi nồng lập tức đập vào mặt nàng.
Nhà này sợ là chưa bao giờ giặt giũ chăn màn!
Người tới người đi dơ bẩn, bọn họ mang theo bụi bặm từ trời nam biển bắc, dịch thể rồi con rệp.
Đó là chưa kể tóc, dầu mỡ, tất cả đều dính trên chăn đệm này!
Đệm chăn xám xịt, đã bẩn tới mức không nhìn ra được màu sắc ban đầu, ở những chỗ chỉ khâu giống như có thứ gì đó đen đen rậm rạp.
Ban đầu Trường Đình cho rằng đây là bị ẩm mốc, nhưng ngón tay nàng vừa túm lấy một góc chăn nhìn thì đột nhiên thấy đống rậm rạp kia bò ra ngoài!
“A!”
Trường Đình sợ tới mức thét to một tiếng, lập tức ném cái chăn kia ra thật xa trên mặt đất.
Nàng ghé vào cột giường mà nôn khan một trận.
Trong ngực nàng như có sóng cuộn biển gầm dâng lên.
Nàng cong người che bụng, nhưng vì bụng trống rỗng nên kỳ thật nàng cũng chẳng nôn được cái gì.
Chỉ có chút nước chua dâng lên, nàng vội dùng khăn che miệng.
“Cốc cốc cốc!” Phụ nhân ở đầu bên kia không hề khách khí gõ tấm ván gỗ, sau đó cao giọng cảnh cáo, “… Kêu la cái gì?! Còn dám kêu thì thêm tiền!”
Trường Đình cúi người, một tay vịn cột giường, một tay ấn bụng nhỏ nôn khan đến cả người run rẩy.
Dạ dày cũng theo đó co thắt nhưng không nôn được.
Nước mắt trào ra, cứ vậy không ngừng.
“Trưởng tỷ…”
Phụ nhân kia gõ tấm ván gỗ ầm ầm khiến tiểu Trường Ninh mơ màng mở mắt.
Thấy chị gái đang cong người thế là cô nhóc mơ hồ hỏi, “A