Mông Thác và Nhạc Phiên chưa lên ngựa mà đang nghiêng người đứng thẳng ở một bên nói cái gì đó.
Hai người đã đổi trang phục, mặc trường bào to rộng, lấy trâm gỗ búi tóc.
Vóc người Mông Thác vốn hơi cao hơn, Nhạc Phiên thì có vết thương sau lưng chưa khỏi nên sống lưng cũng không thẳng lắm vì vậy Mông Thác hơi phải cúi người xuống để nói chuyện với hắn.
Người trầm mặc ít lời thường có tâm tư trong sáng, còn kẻ nói năng tri kỷ lại thường khẩu phật tâm xà.
Trường Đình gật đầu rồi ôn nhu hỏi thăm hai người, “… Cảm tạ Mông đại nhân đã đưa Mãn Tú tới hầu hạ chúng ta nhưng một đường này vốn đã có nhiều bất tiện, nếu lại nhiều thêm mấy người thì khó tránh khỏi có chút …”
Nàng còn chưa kịp nói “phiền phức” thì Mông Thác đã mở miệng nhàn nhạt nói, “Lục cô nương không cần lo lắng.” Ánh mắt hắn cũng không nhìn nàng mà nhìn Mãn Tú sau lưng nàng một cái sau đó mới nói tiếp, “Tác dụng của nàng ta cũng không phải chỉ để hầu hạ, cô nương đừng nghĩ nhiều.”
Tên này nói chuyện quá mức nghẹn họng.
Nhạc Phiên miệng độc, một khi đã nói thì sẽ khiến người khác xấu hổ và giận dữ còn Mông Thác là… Ừ… Trường Đình không hình dung ra nổi.
Dù sao giống như nàng còn chưa nói ra đã bị người ta chặn họng lại, nhưng lại không thể phản bác chút nào.
Trước giờ nàng chưa từng gặp ai như hắn.
Nàng không cười nữa, chỉ nhẹ “À” một tiếng rồi nói, “Vậy thì tốt, ta tưởng Mông đại nhân ưu ái quá mức nên trong lòng có chút sợ hãi.” Nói xong nàng dắt Trường Ninh xoay người lên ngựa.
“Lục cô nương ——”
Mông Thác ở phía sau cất giọng gọi nhưng sau đó hắn lại nghĩ nghĩ, chắp tay sau lưng trầm giọng ngắn gọn giải thích, “Chúng ta đang dìu già dắt trẻ tiến vào nội thành, có vài người thoạt nhìn lại không giống người thường vì thế chúng ta không thể lấy thân phận người bình thường được, sẽ quá mức gây chú ý.
Trên con đường tiến vào thành nếu chúng ta lấy thân phận một đoàn tiểu thương thì việc mang theo bốn nữ tử cũng không ổn.
Vậy không bằng chúng ta giả làm gia đình một vị chưởng quầy cùng gia quyến đến U Châu.
Dù là thăm người thân hay dời lên phía bắc đều được, cớ dễ tìm, cũng coi như thuận theo thời thế, không khiến kẻ khác tìm ra hiềm nghi.”
Thời cuộc rung chuyển, toàn gia đình dời đến nương nhờ họ hàng quả thực là lý do phổ biến của mọi người hiện tại.
Bọn họ đều muốn bảo vệ tài vật và tính mệnh, còn lý do kiểu như lá rụng về cội, rồi tình cảm quê cha đất tổ gì đó cũng chỉ là lý thuyết suông thôi.
Cơm còn không đủ no thì nói gì tới tình cảm.
Mà những nhà phú quý sẽ không mang theo toàn bộ nô bộc bên mình, việc chỉ mang theo một hai người hầu đi để giúp đỡ việc vặt là bình thường.
Rốt cuộc thì ở Đại Tấn này có mấy nhà có thể mang theo nhiều người với thanh thế khoa trương được như Lục gia.
Cho nên Mãn Tú còn có một tác dụng chứng nhận thân phận của bọn họ —— không phải nhà giàu có nhưng bọn họ cũng có chút của cải, coi như tiểu thương đứng đắn.
Trường Đình nghe hiểu nên cũng xoay người nhẹ nhàng nhìn Mông Thác một cái.
Vóc dáng hắn rõ ràng, nắng sớm rơi trên mặt hắn, con ngươi không giống người Đại Tấn kia mang màu đồng rất sâu.
Ánh mắt hắn rất trầm, cảm xúc cũng không lộ ra ngoài.
Trường Đình hé miệng, nghĩ nghĩ rồi nghiêm túc nói với hắn, “Nếu sau này có sắp xếp khác thì mỗ hy vọng Mông đại nhân có thể thẳng thắn nói cho mỗ biết để tránh hai bên ngờ vực lung tung như thế này —— dù sao chúng ta cũng phải cùng đồng hành với nhau hơn 10 ngày nữa.
Ví dụ như lai lịch, tuổi tác và quá khứ của Mãn Tú, cái này mỗ đều muốn biết.
Mỗ tin tưởng Mông đại nhân đều đã tìm hiểu rõ ràng mới dám yên tâm dùng người nhưng rốt cuộc nàng ta sẽ ở cùng chúng ta sớm chiều, nếu Mông đại nhân có thể báo cho chúng ta trước một tiếng thì tốt quá.
Làm gì phải mang theo tư thế mạnh mẽ áp đặt tới gõ cửa đột ngột lúc sáng sớm chứ?”
Trường Đình nói rất nhẹ nhàng, chỉ có vài người gần đó nghe thấy.
Hồ Ngọc Nương đứng phía sau lôi kéo góc áo nàng, Nhạc Phiên lại dần dần ngoác miệng ra cười.
Lúc nàng cho rằng Mông Thác sẽ không đáp lại thì hắn lại đổi roi ngựa từ tay trái sang tay phải, dưới sự kinh ngạc của nàng hắn không hề có chút khó chịu nào thấp giọng đáp “được.
Một chữ này vừa xong thì hắn đã xoay người đi mất.
Tiếng sừng trâu vang lên, đoàn xe bắt đầu di chuyển.
Ba nam nhân cưỡi ngựa phía trước, đằng sau có hai chiếc xe ngựa, một lớn một nhỏ: Trường Đình, Ngọc Nương, Trường Ninh và Mãn Tú ngồi một xe, một mình Thanh Sao đơn độc ngồi một xe.
Trường Đình ngồi ổn định sau đó bình tĩnh nhìn sắp xếp trong xe này.
Mãn Tú thì nơm nớp lo sợ mà ngồi quỳ ở một bên, cả người cứng ngắc không dám ngẩng đầu liếc nhìn Trường Đình.
Nàng ta còn đang hãi hùng thì nghe thấy vị cô nương xinh đẹp này ôn nhu nhẹ giọng gọi tên mình.
Nàng ta run rẩy vội ngẩng đầu.
“Có thể đưa ấm trà cho ta không?”
Mãn Tú vội cúi đầu, chân tay lóng ngóng run rẩy cung kính rót một chén trà nhỏ đưa qua.
Trong lúc ấy vì run quá nên nắp ấm trà va chạm “Keng keng keng ——” liên hồi.
Lúc đưa chén trà qua nàng ta giơ cao đến ngang mày Trường Đình.
Trường Đình thở dài, nàng muốn tỏ rõ thái độ và lập trường với Mông Thác nhưng lại khiến cô nương này sợ quá mức.
Nàng than thầm, duỗi tay đón lấy chén trà thấy nước còn bốc khói, nước bị rót quá đầy, suýt nữa thì tràn ra ngoài, lại nóng đến độ không thể uống ngay được.
Vì thế nàng đặt chén trà qua một bên, vừa cười vừa ôn nhu nói, “Nước chỉ cần rót tám phần là được, cái này ngươi nhớ kỹ.
Chuyện hôm nay chúng ta huề nhau nhé.”
Mãn Tú đứng ngồi không yên, nhanh chóng gật đầu.
“Ta bực Mông đại nhân không chịu báo trước khiến ta trở tay không kịp.
Ta chưa chuẩn bị lễ thưởng, cũng chưa cả kịp chải đầu chỉnh trang để đón ngươi.
Như thế là không thỏa đáng.” Trường Đình giãn mày cười nói, “Ta cũng không cáu với ngươi, yên tâm đi.” Nàng ngừng một lát rồi lại nói, “Trong thế đạo này muốn kiếm đủ cơm ăn là việc không dễ dàng, ngươi hiện tại đi theo chúng ta thì chúng ta sẽ cố quan tâm đến ngươi, cũng hy vọng Mãn Tú thận trọng từ lời nói đến việc làm, chớ đi nhầm bước nào làm ảnh hưởng đến quan hệ chủ tớ của chúng ta.”
Lời khó nghe phải nói trước mới tốt.
Mãn Tú quy củ gác tay lên đầu gối, gật đầu như đảo tỏi.
Sau đó nàng ta nghĩ nghĩ rồi cuốn ống tay áo lên mà lại rót một chén trà nhỏ kính cẩn đưa tới trước mặt Trường Đình.
Trường Đình vừa thấy đã vừa lòng, nước chỉ đổ tám phần, không hề tràn ra ngoài.
Người này nhìn qua rất thành thật nhưng lại là người nhanh nhẹn,