“Lão tử không muốn làm đại nãi nãi…” Hồ Ngọc Nương nhe răng nhếch miệng cãi, “Lão tử tình nguyện làm vợ kế của tam gia cũng không muốn bị thằng nhãi ranh kia chiếm tiện nghi…”
A Ninh và A Yến của Tạ gia là oan gia, Trường Anh và Tạ Tuân là oan gia, Hồ Ngọc Nương và Nhạc Phiên vừa nhìn thấy nhau từ lần đầu tiên thì đã ghét nhau như mẻ, duyên phận giữa con người với nhau thực là kỳ diệu…
Trường Đình ha ha cười rộ lên, sau khi cười xong nàng lại vui tươi hớn hở nói, “… Căn cứ vào sự sắp đặt của ông trời thôi, chuyện này đã coi như khó có thể thay đổi.
Nếu theo ấn tượng được đúc kết từ cổ chí kim tới nay thì lời của A Ngọc phải sửa lại…”
Hồ Ngọc Nương cực kỳ u oán mà liếc Trường Đình một cái, “Nói cái gì mà ta hiểu được ấy.”
Trường Đình biết nghe lời phải nên đáp, “Kỳ thật ngươi hẳn nên xưng là lão nương chứ không phải lão tử, nếu không chính là xin lỗi cái áo ngắn và bộ trang phục tinh xảo ngươi đang mặc trên người đó.”
Hồ Ngọc Nương cứng đờ, hai tay ôm lấy Trường Ninh mà dịch sang bên cạnh.
Trường Đình thấy vậy thì che khăn lụa cười vui vẻ.
Lúc nàng cười, đôi mắt con như trăng rằm, khuôn mặt nàng có chút tiều tụy sau khi trải qua nhiều ngày gian khổ nguy hiểm nhưng thần thái của nàng vẫn sáng lóa, làn da vẫn tinh tế trắng nõn.
Thế là sao? Hồ Ngọc Nương vẫn cảm thấy Trường Đình thật xinh đẹp, cô nương gia cười lên đúng là đẹp mắt, so với cả ngày khóc sướt mướt thì phù hợp hơn nhiều.
Hồ Ngọc Nương không nhịn được nhớ tới vị Thanh Sao cô nương kia, nàng ta cũng đẹp.
Lần trước tình cờ nhìn thấy khuôn mặt nàng ấy khi vải che mặt bị gió thổi bay lên đã khiến Ngọc Nương kinh ngạc nói không nên lời.
Nàng chưa từng gặp vị cô nương nào xinh đẹp như thế, mắt như trân châu, mày như núi xa, da trắng như tuyết rơi trên mặt đất.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy A Kiều càng đẹp mắt hơn: một người giống như đóa hải đường nở rộ, một người như hoa thủy tiên lớn lên trong ao, một bên gió thổi là gãy, một bên lại dẻo dai không ngã.
Hồ Ngọc Nương đang cảm khái muốn nói chuyện thì nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa sổ.
“Đi đi đi! Nhanh giục ngựa đi về phía trước đi!” Tiếng lính thủ thành vang lên bên ngoài, hắn đang dùng tiếng phổ thông không quá lưu loát của mình mà mắng to.
Sau đó đội ngũ lại “Lẹp xẹp” đi về phía trước.
Chuẩn bị qua cửa thành.
Trường Đình hơi căng thẳng, trong đầu nhớ tới việc Gia Cát tiên sinh chơi trò không thành kế.
Ông ấy chắc chắn là Tư Mã Ý có nhiều điều băn khoăn, sẽ không thật sự dám xuất binh phá thành vì thế ông bình tĩnh ngồi trên thành lâu, dâng hương, gảy đàn, lấy cái này mê hoặc phán đoán của đối phương.
Nhờ sự gan dạ đó mà thành được bảo toàn.
Mông Thác có đủ người để chống lại binh mã của Chu Thông Lệnh ư? Đương nhiên là không.
Đó là lý do đại quân của bọn họ đã đi đường ngoại thành, nơi đó có địa hình hiểm trở, dễ thủ khó công.
Nhưng dù vậy ở trước mặt kẻ thù quá mức áp đảo, bọn họ cũng không dám mang theo tâm lý may mắn.
Bởi vì một ngày còn chưa tìm thấy hai chị em nàng thì kẻ địch sẽ tiếp tục tìm, phải nhìn xem Chu Thông Lệnh chia quân ra tìm được nhanh hơn hay bọn họ chạy trốn nhanh hơn.
Nếu đua không được thì phải trốn.
Nhưng trốn đi đâu?
Trong thành.
Mông Thác chắc chắn Chu Thông Lệnh sẽ cho rằng bọn họ đi đường ngoại thành nên mới tính toán thế này.
Trường Đình nghĩ mãi, thực ra trong hơn 10 ngày nay đầu óc nàng chưa bao giờ ngừng suy nghĩ.
Muốn sống thì phải nghĩ, muốn ăn no cũng phải nghĩ, muốn phòng bị cân nhắc cũng phải nghĩ… Nàng cũng muốn không cần nghĩ nhiều, giống như cha nàng nói, “Rõ ràng con rất thông minh nhưng lại bị chiều đến mức lười không chịu động não.” Nếu Lục Xước có thể nhìn thấy nàng hiện tại thì liệu ông có tự hào vì nàng không?
Nếu… Lục Xước đã biết người mà ông “vĩnh viễn cũng không nghĩ đến” là ai thì liệu ông có hối hận không? Ông có hối hận đã gửi thư về nhà thông báo hành trình của mình cho người đó, lại hối hận vì đã không phòng bị, quá mức tin tưởng người đó hay không?
“Chỉ có ích lợi và huyết thống là sẽ không phản bội.”
Trường Đình khẽ thở dài, đến nay nàng vẫn nhớ rõ khi Lục Xước nói những lời này ông đã chắc chắn và bình tĩnh thế nào.
Nàng nhẹ nhếch miệng cười, bi thương quen thuộc lại dâng lên.
Nàng biết nghĩ nhiều chỉ vô ích, nhưng trên đời này ích lợi thông thường là những thứ nên vứt bỏ.
Tiếng nam nhân thét to ở bên ngoài càng lúc càng gần, đám thứ dân phía trước nâng tay tùy ý để binh lính kiểm tra.
Trường Đình dựa vào vách xe lắng nghe chỉ thấy sột soạt.
Binh sĩ diễu võ dương oai thét to giống như muốn đâm thủng tầng mây bên ngoài.
“Vòng tay bạc này là của ngươi hả?” Binh sĩ kia quát to ngang ngược.
Bá tánh run rẩy đáp, “Vâng… Hồi quan gia… Là của tiện dân…”
“Đánh rắm!”
Binh sĩ phun một ngụm mắng, “Ngươi đến cái quần cái áo còn không lành lặn thì có thể có vòng tay bạc ư? Định lừa lão tử hả?!”
“Là của tiện dân mà! Là bà nương đã qua đời của tiện dân để lại… tiếc không bán…”
Người kia gào lên như khóc tang, “Quan gia, cái đó ngài không thể nuốt không như thế được! Đó là di vật bà nương của ta để lại mà! Quan gia!”
Hồ Ngọc Nương nhẹ nhàng xốc rèm