Nhạc lão tam vui tươi hớn hở gật gật đầu, sau đó đặt một quân cờ đen lên bàn rồi ngẩng đầu cất cao giọng nói, “Mấy vị cô nương ở có quen không? Nếu có gì không quen thì cứ nói với Lý phu nhân để bà ta xử lý cho thỏa đáng.”
Trong phòng có đốt hương, lại đốt mấy ngọn nến vì thế cả căn phòng sáng rỡ.
Nhạc Phiên mở cửa rộng, mùa đông trời tối sớm nên sau khi ăn cơm xong thì ngoài cửa sổ ở nơi chân trời chỉ còn một vầng sáng mỏng, mây bay tới dần che lấp cảnh hoàng hôn.
Trường Đình hé miệng cười, tay khoác lên vai Trường Ninh nói, “Mọi thứ đều rất thỏa đáng, Lý phu nhân xử lý rất khá, thực sạch sẽ.” Thấy có nô tỳ chân tay co cóng đứng chờ bên hành lang nên nàng lập tức giơ tay nhẹ gọi, “Lấy cho ta mấy cái đệm hương bồ lại đây.”
Nô tỳ kia đáp lời sau đó cúi đầu đi ra ngoài.
Nhạc lão tam âm thầm cả kinh, chẳng lẽ Lục gia tiểu cô nương thật sự muốn hành đại lễ tạ ơn ư?
Nhạc Phiên lại cà lơ phất phơ cầm lấy bím tóc nhỏ của tiểu Trường Ninh mà nghịch, thái độ không để ý nói, “Đừng có câu nệ giả dối làm gì, chỉ cần là nữ nhân và hài tử thì bất kể là ai ta cũng đều chắn một đao ấy.
Nam tử hán đỉnh thiên lập địa xá gì chút thương tích nho nhỏ này.
Đừng để tiểu A Ninh cảm tạ đi cảm tạ về nữa, như thế tiểu cô nương của chúng ta sẽ mệt đến luống cuống.”
Hắn ngồi xổm xuống cợt nhả lấy ngón tay chọc cái mặt núng nính của tiểu Trường Ninh và xúi giục, “Đừng nghe tỷ tỷ của muội, ngày mai ta sẽ mang A Ninh đến chợ ăn…”
“Không được!”
Tiểu cô nương lập tức chém đinh chặt sắt nói.
Sau đó con bé vừa quay đầu nhìn Trường Đình vừa trịnh trọng nói, “Lạy trời lạy đất, quỳ lạy ân nhân.
A Phiên ca là ân nhân cứu mạng nên nếu Trường Ninh không tạ ơn thì đó chính là kẻ lòng lang dạ sói, trời đất không dung.”
Trường Ninh vừa nói xong thì nha hoàn kia cũng cúi đầu chạy bước nhỏ mang mấy cái đệm hương bồ tới.
Nhạc Phiên “Hắc hắc” hai tiếng, hơi có chút cảm giác cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống sau đó quay đầu xem cha hắn quyết thế nào.
Nhạc lão tam trầm ngâm thật lâu, mắt thấy Trường Đình cong lưng để đệm hương bồ trước mặt Trường Ninh thì cái người lăn lê bò lết mấy thập niên giữa giang hồ và quan trường như ông ta cũng phải chần chừ.
Lục thị của Bình thành là sĩ tộc mẫu mực trong thiên hạ, danh xứng với thực.
Con cái bọn họ dạy dỗ ra đúng là nhân trung long phượng, thành tâm thành ý.
Hai tiểu cô nương không hề kiêu căng ngạo mạn như đám nữ sĩ tộc mà như trời quang trăng sáng, không có gì không dám nói, lòng dạ thẳng thắn rộng rãi.
Đây mới là khí độ của thế gia.
Những thứ hư danh khác làm sao sánh bằng.
Đám đệ tử sĩ tộc lúc nào cũng bày ra bộ dạng cao cao tại thượng thì khí độ cái rắm gì!
Con mẹ nó chứ! Bọn chúng cũng chỉ là ăn mặc đẹp, nói chút lời dễ nghe, bôi chút phấn lên mặt mà cũng dám gọi là khí độ!
Trường Ninh mới vừa chắp tay để trán, đang muốn cúi người quỳ lạy thì Nhạc lão tam đã bước nhanh tới vớt tiểu cô nương lên.
Cả nửa người của tiểu Trường Ninh đều treo trên tay ông ta, nha đầu cắn răng, vẻ mặt mê mang không khác gì con thỏ con trắng nõn.
Nhạc lão tam ôm lấy Trường Ninh, chân tay vụng về hỗ trợ sửa sửa xiêm y sau đó mới cười vang lên nói với Trường Đình, “A Ninh gọi Nhạc Phiên một tiếng ca ca thì dù Nhạc Phiên có đặt cược cái mạng đi chắn đao cũng không có gì đáng nói.
Người ngay thẳng cũng không nói chuyện mờ ám: Khi ấy ta đồng ý mang theo ba vị cô nương đây là có chút lòng riêng.
Lăn lộn giang hồ ngần ấy năm, Nhạc lão tam ta cũng không phải phượng hoàng tài bảo đầy người, bay lượn tự tại.
Nếu trên người các ngươi không có thứ gì đáng giá thì ta hẳn cũng sẽ không vươn tay tương trợ.
Lục cô nương tính tình tinh tế lại thông minh, không có khả năng không nhận ra.
Nếu cô nương khăng khăng muốn A Ninh hành đại lễ cảm tạ thì khác nào đánh vào mặt Nhạc lão tam ta rồi.”
“Lòng riêng và lợi ích là chuyện khác ta không nói tới.
Việc nào ra việc đó, Lục Trường Đình ta và muội muội vẫn nhớ rõ tam gia và A Phiên có ơn cứu mạng chúng ta, thế là đủ rồi.
Ngài cũng đừng lo lắng quá nhiều.” Trường Đình mặt mày bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Một đường tới đây ta, A Ninh cùng A Ngọc đều chịu ơn cứu mạng của tam gia.
Gia phụ luôn nói người với người quan trọng nhất chính là duyên phận.
Gặp được tam gia đó là may mắn của chúng ta, lại có duyên được đồng hành với ngài và A Phiên…” Nàng hé môi cười nói, “Thậm chí trùng hợp biến thành gánh nặng của ngài.
Toàn bộ khoảng thời gian này ta thường nghĩ nếu ngày ấy Mông đại nhân không xuất hiện thì kết cục của chúng ta sẽ thế nào… Tuy thế tam gia cũng chưa từng giao ta và A Ninh ra.
Phần ân tình này cho dù có mang theo lòng riêng thì cũng đáng để ta và A Ninh cảm tạ không thôi.”
Tiểu cô nương từ từ nói ra, giọng nhẹ vang lên dưới ánh nến, như nước suối trong vắt, cực kỳ ung dung mà chân thành.
Nàng có thể chơi thủ đoạn, có thể bày mưu tính kế, có thể mở ra câu chuyện dẫn đường cho Nhạc lão tam đi theo hướng mà nàng muốn.
Nhưng lúc này nàng không muốn dùng những thứ đó.
Quan hệ giữa người với người là có qua có lại.
Ngươi tốt với ta thì ta tốt với ngươi, lấy nhiệt tình đối đãi với nhau.
Ngươi muốn lục đục thì người khác đương nhiên cũng sẽ khách khí.
Một đường đi tới Ký Châu, về địa bàn của Thạch gia nàng chỉ thấy như đi vào đầm rồng hang hổ, vẫn nên giữ quan hệ tốt với những người này thì hơn.
Nhạc lão tam tuy là kẻ lăn lộn trong giang hồ đã lâu nhưng kỳ quái chính là dưới lớp vỏ bọc thô kệch tàn nhẫn của ông ta vẫn là một trái tim tinh tế kín đáo.
Việc ông ta ra tay cứu giúp đều có điều kiện, không cứu người vô dụng, không cứu người nhút nhát, không cứu người không biết tự cứu lấy mình.
Trong thế đạo gian nan này ông ta sẽ cho ngươi thấy bài học sống sót là thế nào.
Nhưng một khi đã đồng ý bảo hộ thì ông ta sẽ ra sức mà làm —— giống như biết rõ không địch lại Đới Hoành nhưng ông ta vẫn để Nhạc Phiên trốn trước, còn mình ở lại chặn đường.
Con người thực sự kỳ diệu, Nhạc lão tam có hương vị cay xè tàn bạo của kẻ từng trải nhưng vẫn giữ lại chủ nghĩa anh hùng bướng bỉnh cùng tấm lòng giúp đỡ kẻ yếu.
Hai tính cách đối ngược này quả là đánh nhau chan chát.
Trường Đình than một tiếng sau đó quay đầu nói, “Kỳ thật tam gia cũng không bày