Đầu tháng chạp U Châu và Ký Châu đều không ngừng náo nhiệt.
Nhưng dù thế đạo có thế nào thì mấy tiểu cô nương thân ở khuê phòng của Thạch gia vẫn trải qua những ngày bình tĩnh như cũ.
Hàn mai của Ký Châu cũng theo tuần tự mà nở.
Đại Hạnh nhẹ tay nhẹ chân ôm một cái bình sứ men xanh có hai quai, bên trong cắm ba cành hàn mai đang nở rộ.
Nàng ta bước trên hành lang dài thấy mành trúc phía sau cánh cửa gỗ ở cuối hành lang đang buông xuống che kín.
Bạch Xuân đang rũ mắt đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên ra hiệu cho Đại Hạnh sau đó bĩu môi về phía mành rèm.
Đại Hạnh nhón mũi chân xuyên qua song cửa nhìn, chỉ mơ hồ thấy vài bóng người.
Nàng ta vội rũ mắt, thò người qua nhẹ giọng nói với Bạch Xuân, “Tiện dân họ Hồ kia lại tới nói chuyện với Lục cô nương à?”
Đại Hạnh đã cố tình đè thấp giọng nhưng giọng vẫn có vẻ vang dội, không giống như đang thì thầm.
Bạch Xuân nhanh chóng quay đầu liếc mắt một cái thấy màn trúc chưa động thế là nàng ta lập tức nhẹ giọng khuyên, “Ngươi nói nhỏ một chút, bên trong nghe thấy thì sao…” Vừa nói nàng ta vừa kéo Đại Hạnh tới chỗ ngoặt trên hành lang sau đó quay người nói nhỏ, “… Nàng ta tới một lúc rồi, ăn xong cơm trưa là tới.
Lục tiểu cô nương đang ngủ trưa mà Lục đại cô nương còn đánh thức nàng ấy dậy chào hỏi vị Hồ cô nương kia rồi mới cho nằm xuống ngủ tiếp… Ngươi nói Lục đại cô nương xuất thân gì, Hồ cô nương lại có xuất thân gì mà cũng dám gọi nhũ danh của Lục đại cô nương…”
Giọng nàng ta còn mang theo chút cảm khái.
Đại Hạnh “Phi” một tiếng, “Cũng chỉ có số nàng ta tốt! Một tiện dân ở trong núi săn thú mà cũng dám lôi kéo làm quen với Lục cô nương, còn muốn ta hầu hạ nàng ta ư?! Nằm mơ đi!”
Bạch Xuân nhìn quanh một lượt, sau đó nhanh chóng lôi kéo Đại Hạnh.
Nói tới hầu hạ, mấy ngày nay Lục cô nương căn bản không cho các nàng tới gần người, trong ngoài đều tự mình cùng nô tỳ Mãn Tú kia xử lý.
Nô tỳ kia thậm chí còn nói không sõi tiếng phổ thông, nhưng tình cảm đồng cam cộng khổ này khó mà tiêu hao.
Hai người các nàng lúc đầu được nhàn rỗi thì còn tự đắc, nhưng dần dần bọn họ phát hiện mình giống như thứ đồ bỏ bị rỉ sắt, không tiến được về phía trước cũng không thể thối lui.
Bọn họ cứ vậy không cao không thấp mà treo ở chỗ này, da thịt cả người đều ngứa.
“Ta nghe tiền viện nói vị thái phu nhân của Lục gia sắp tới Ký Châu.
Chính là vị đại trưởng công chúa của triều đình đó, nhân vật như vậy cũng sắp tới Ký Châu rồi…”
Đại Hạnh thò người qua, tay ôm cái bình hoa mai mà mặt mày hớn hở nói, “Là ai đi đón vậy? Đại gia hôm kia bị phạt 40 quân côn nên hiện giờ còn đang nằm trên giường chưa đứng dậy được đâu.
Lão gia luôn không thích để Nhị gia làm việc, Tam gia còn nhỏ tóc chưa mọc đủ…” Nói tới đây nàng ta đột nhiên cả kinh hét toáng lên, “Chẳng lẽ muốn để Mông thiếu gia đi đón ư? Ai da, lần trước ta trộm nhìn thấy Mông thiếu gia mặc khôi giáp, ui chùi ui, thật sự là ngon đến chảy cả nước miếng.”
“Liên quan cái rắm gì tới ngươi!” Bạch Xuân vội vàng duỗi tay che miệng của Đại Hạnh: “Ai đi đón, ai muốn tới liên quan gì tới ngươi! Tiểu cô nãi nãi của ta ơi! Cầu ngươi đó! Tích chút khẩu đức đi!”
Trên hành lang ngoài cửa sột soạt vang lên tiếng thì thầm, Trường Đình ở bên trong nghe đứt quãng câu chuyện thì nhẹ giọng phun ra mấy chữ: “Không quy củ, không giáo dưỡng.”
Nói xong nàng vuốt phẳng tà váy rồi đứng dậy, không nhanh không chậm chuẩn bị đi ra ngoài.
Lỗ tai của Hồ Ngọc Nương thính nên đương nhiên nghe thấy rõ hơn.
Nàng ấy vội vàng ngăn Trường Đình lại sau đó không thèm để ý mà xua tay, “Ta không hiểu các nàng đang nói linh tinh cái gì nhưng ta hiểu bị người ta nói vài câu cũng không mất miếng thịt nào, không có ảnh hưởng gì.
Ngay cả A Ninh không ăn quen ớt cay nhưng vì làm ấm người không phải con bé cũng nghẹn đỏ mặt cố ăn hết ư? A Ninh còn có thể nhịn thì ta sao có thể nổi đóa đây?”
Trường Đình thấy rất vui mừng.
Hồ Ngọc Nương lại chẳng hề để ý mà mở miệng tiếp, “Huống chi ta luôn có cơ hội cho hai nàng kia một trận, nếu ngươi mắng thì cùng lắm bọn họ nhận sai là được, làm gì có thống khoái bằng đánh người.”
Trường Đình nghe thấy thế thì suýt ngã.
Nàng ho nhẹ hai tiếng về phía cửa sổ, bên ngoài lập tức an tĩnh lại.
“Nghe nói tổ mẫu của ngươi muốn tới đón ngươi và A Ninh thì ta an tâm rồi.
Các ngươi cũng đâu thể ở Thạch gia cả đời đúng không?”
Hồ Ngọc Nương cũng nhìn về phía song cửa, buồn bực hỏi, “Người nhà của ngươi có gửi thư tới không?”
Thư?
Đương nhiên là có gửi tới.
Sáng sớm nay Dữu thị đã tự mình tới mang theo thư đồng thời mời Trường Đình cùng uống cháo mừng lễ mồng tám tháng chạp.
Chờ Dữu thị đi rồi nàng lập tức mở thư, ôm Trường Ninh vào lòng cùng đọc.
Một tờ giấy hơi mỏng chỉ viết vài lời, “Chớ hoảng loạn, phải nghĩ nhiều, chờ người tới”.
Trường Ninh thấy thế thì lập tức bật khóc, chỉ vào giấy viết thư nói đây đúng là chữ viết tay của Chân Định đại trưởng công chúa.
Con bé khóc vì nhìn thấy chữ viết quen thuộc nhưng cũng khó chịu vì sao thư lại quá ngắn.
Trường Đình cũng không biết cảm giác trong lòng mình là cái gì, vừa giống như có chỗ dựa lại giống như sắp ngã vào đáy giếng.
“Có đây, để ta mang cho ngươi xem.”
Trường Đình móc trong ngực áo ra một tờ giấy còn mang hơi ấm và đưa cho Hồ Ngọc Nương.
Chỉ có chín chữ nhưng Hồ Ngọc Nương cũng chỉ biết hai chữ trong số đó.
Đợi nàng ấy đưa lại Trường Đình mới bừng tỉnh sau đó vội vàng xin lỗi và hắng giọng nói, “Ta quên mất, không sao, ta đọc cho ngươi nghe.”
Mắt Hồ Ngọc Nương sáng lấp lánh, lại gật đầu.
“Mùa đông đã lạnh, A Ninh và A Kiều phải mặc nhiều áo, đốt hương ấm, chăm sóc bản thân cho tốt.
Đợi ta tới Ký Châu sẽ bàn bạc kỹ hơn, các cháu đừng hoảng loạn.”
Trường Đình nhìn chằm chằm chín chữ kia, sau đó nói một tràng.
Hồ Ngọc Nương nhíu mày hỏi, “Không phải chỉ có mấy chữ thôi sao?”
“Có vài chữ mang nghĩa cổ, có thể mở rộng thành ý rất dài.
Ta đọc ra ngươi cũng không hiểu thế nên giải thích luôn.” Trường Đình nói dối không chớp mắt.
Hồ Ngọc Nương thì gật gật đầu, duỗi tay sờ sờ tờ giấy kia.
Trang giấy sáng loáng, sắc mặt nàng ấy cực kỳ thỏa mãn mà than thở một tiếng.
A Ngọc chưa bao giờ có cảm xúc tuyệt vọng với người thân, đó là lý do vì sao Trường Đình cố gắng bảo vệ tình cảm ngây thơ này.
Đồng thời nàng cũng thật cẩn thận bảo vệ kỳ vọng của Hồ Ngọc Nương với tình thân.
Đó là sự