Tay Trường Đình run lên, cuốn sách “Thịch” một tiếng rơi trên mặt đất.
Nàng hoảng cái gì?!
Trường Đình nghiêng người nhìn ra ngoài, cách ván gỗ khắc hoa nàng không nhìn thấy tình hình bên ngoài vì thế lại ngẩng đầu nhìn Mẫn Bích.
Nàng ta cũng thực hoảng loạn, chứng tỏ người Thạch Mãnh phái ra đón Chân Định đại trưởng công chúa đã lầm thời gian? Tổ mẫu của nàng đang bướng bỉnh quật cường cái gì chứ…
Thạch phủ vẫn luôn chuẩn bị, nhưng rõ ràng tin đưa tới nói mùng mười tháng chạp người mới tới, Thạch Mãnh âm thầm tính thời gian cũng là mùng 10, vậy mà mùng 8 người đã tới rồi.
Bất kể là Thạch phủ hay nàng đều bị một đòn này đánh cho trở tay không kịp!
Nàng còn có việc chưa sắp xếp xong, còn có thật nhiều việc chưa điều tra, thậm chí… tin tức của Trường Anh còn chưa thấy đâu…
Mà những việc này đều không thích hợp tiến hành dưới mí mắt của Chân Định đại trưởng công chúa.
Trường Đình hít sâu một hơi mới khom lưng nhặt sách lên và trầm giọng trấn an Mẫn Bích chớ hoảng sợ, “… Người đã tới đâu rồi? Vào thành chưa? Bọn họ trực tiếp đi tới Thạch phủ hay ở dịch quán?”
Mẫn Bích hơi giật mình đáp, “Lục cô nương chờ chút để nô tỳ đi hỏi thêm…” Nói xong nàng ta hành lễ qua loa rồi lại nhấc chân đi ra ngoài.
Đây là người trong viện của Dữu thị đó!
“Mẫn Bích!”
Trường Đình há mồm gọi nàng ta lại rồi dặn, “Đưa Trường Ninh tới đây, lại cho người mang một chậu nước ấm tới, lấy một khối xà bông thơm và nhờ Dữu Quận Quân cho ta mượn hai ba bà tử có thể chải đầu trang điểm.
Ngươi nói với Quận Quân chớ hoảng loạn, Chân Định đại trưởng công chúa là người lễ Phật quanh năm, thường ngày không ăn thịt tanh cũng không dính đồ cay nồng, phiền Quận Quân vất vả.”
Mẫn Bích nhíu chặt mày, trong đầu thầm lẩm bẩm ghi nhớ.
Trường Đình lại kiên nhẫn chậm rãi nhắc lại, lúc này Mẫn Bích mới gật đầu xoay người rời đi.
Mẫn Bích vừa đi thì trong phòng lại thêm một đám tiểu nha đầu nơm nớp lo sợ chạy vào.
Bọn họ lần nữa đổi sơn trà, thay thảm nỉ, còn đặt thêm một đôi phúc thọ trang trí bằng mã não ngụ ý nhiều phúc lộc.
Không khí lập tức thay đổi, Thạch Uyển đứng ngồi không yên mà chần chừ nửa ngày, vừa muốn về phòng thay quần áo lại sợ bỏ lỡ thời điểm tốt.
Nàng ta nghẹn nửa ngày mới lặng lẽ thì thầm với nha đầu bên người.
Chỉ lát sau nha đầu kia đã cầm hương phấn, hương cao, son môi, chì kẻ mày và một đống thứ khác tới.
Thạch Uyển bước nhỏ đến phòng bên cạnh sửa sang lại dung nhan.
Thạch Uyển vừa đứng dậy Trường Đình đã ngước mắt nhẹ gọi nàng ta, “Thạch cô nương.”
Bóng Thạch Uyển cứng lại.
Không phải chuyện nào cũng có thể tính như thế.
Trường Đình không thích tranh cãi là vì nàng hiểu dù có cãi thắng thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Nông phụ lúc trước sẽ không vì miệng lưỡi lợi hại mà cho các nàng thêm mấy bó củi, đám lưu dân cũng sẽ không vì mấy lời nói mà buông tha các nàng.
Tuy vậy có vài lời không thể không nói.
Cũng có vài lời không thể nói.
Vạch trần người khác thì phải chừa chỗ mấu chốt, đánh người không thể vả mặt.
Chạy đến trước mặt nàng ý đồ không rõ ràng mà tranh cãi chuyện người thân của nàng bị chặn giết vậy không phải muốn bị đánh thì là gì?
Trường Đình vững như núi nói với bóng dáng của Thạch Uyển, “Ngươi không có tư cách cùng ta nói chuyện, việc này người ngoài sẽ cho rằng đó là vì gia thế bối cảnh.
Nhưng ta lại nghĩ đó là vì lòng ngươi không phóng khoáng và cá tính thích bỏ đá xuống giếng.
Ngươi nhớ kỹ nếu lần sau dám lấy việc kia ra nói nữa thì chuyện sẽ không chỉ đơn giản thế này đâu.”
Việc kia ư? Việc nào? Chuyện người của Lục gia đại phòng bị giết chết đến thi thể cũng không tìm được ư?
Thạch Uyển có chút căm giận mà nghĩ đây là do nàng ta bịa đặt sao? Nàng ta nói dối sao? Hay chuyện này là do nàng ta gây ra?
Rõ ràng nàng ta không nói sai cái gì mà!
Dù trong lòng nghĩ thế nhưng trên mặt nàng ta lại ngạc nhiên, người cũng xoay lại, chỉ trong chốc lát nước mắt đã rưng rưng, tay chân luống cuống giải thích.
“… Lục cô nương đừng nghĩ nhiều, tiểu nữ cũng không có ý gì… Tiểu nữ..
Tiểu nữ chỉ không biết nói chuyện…”
Nếu người trước mặt nàng ta lúc này không phải Trường Đình thì hẳn nàng cũng sẽ thích xem mỹ nhân rơi lệ thế này.
Nhưng hiện tại nàng chỉ quay mặt qua chỗ khác xua xua tay, “Đừng nói nữa, nói thêm nữa thì vấn đề vẫn là phẩm tính của ngươi, trí lực cũng không tốt hơn là bao.”
Hồ Ngọc Nương không nhịn được phì cười.
Thạch Uyển trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Trường Đình —— trong giao tiếp nơi khuê các dù có muốn móc mỉa cũng sẽ duy trì thái bình giả tạo… Nàng ta… vì sao nàng ta không làm theo lẽ thường?!
Trường Đình vừa giơ tay đã dặn dò tiểu nha đầu bên cạnh Thạch Uyển, “Dẫn cô nương nhà ngươi tới phòng bên đi, khóc đến đỏ mắt thế kia lát nữa bái kiến đại trưởng công chúa chẳng phải sẽ khiến người ta tưởng nàng ta có tật ở mắt sao? Như vậy sẽ bị kéo ra xa Đại chưởng công chúa đó.”
Nàng vừa nói xong thì quay đầu đi cũng không thèm nhìn Thạch Uyển nữa.
Thạch Uyển tránh đến phòng bên, Trường Ninh lại được Mẫn Bích dắt tay nhảy nhót tiến vào.
Trên mặt con bé đều là tươi cười, ngoan ngoãn để bà tử nhanh nhẹn chải đầu.
Nhìn tiểu nha đầu kia vẫn ngoác hết cả mồm ra, Trường Đình cũng cảm thấy vui lây.
Mẫn Bích khẳng định nói, “… Lúc đoàn người vào thành đã tới