Tối hôm qua Chân Định đại trưởng công chúa cùng Thạch Mãnh và Dữu thị đóng cửa bàn những chuyện gì Trường Đình hoàn toàn không biết gì cả.
Nàng vừa muốn biết lại không quá muốn biết vì sợ bản thân biết rồi sẽ nản lòng, nhưng không biết thì lòng nàng tựa như dây đàn, cảm thấy bản thân như con cá nằm trên thớt…
Trường Đình tống cổ Bạch Xuân ra ngoài nghe ngóng.
Bạch Xuân ngây ra sau đó thẹn thùng thử thăm dò, “… hỏi thăm thế nào… hỏi thăm cái gì… hỏi thăm ai… “
Trường Đình cũng trầm mặc, cuối cùng nàng đã cảm nhận được hai nha đầu này đúng là dùng tiền đi cửa sau mới vào được đây…
Dạy dỗ nha hoàn là việc quan trọng, cố mạnh mẽ cất nhắc kẻ dưới chỉ khiến binh lính yếu nhược.
Hai nha hoàn này được trong nhà chiều quen, không thể đảm đương.
Cả hai đều không phải nha hoàn có năng lực nên khi sử dụng vừa không quen tay lại khó giải quyết.
Nàng nhìn Dữu thị khôn khéo như thế nhưng Mẫn Bích bên người bà ta cũng không xứng được với tầm.
May mà Thạch gia không có tranh chấp và thủ đoạn quá nhiều nên Mẫn Bích mới có thể ngồi yên ở vị trí kia…
“Lấy một tráp gạo nếp trái cây tới bắt chuyện với nha đầu bên người Dữu phu nhân.
Đừng tìm đại nha hoàn, thân phận của chúng ta còn chưa đủ để tìm người như thế, dù có lôi kéo làm quen cũng uổng phí.
Người ta sẽ không để lộ quá nhiều chuyện với ngươi, chỉ cần tìm người nào đó ngang hàng, tốt nhất là mấy vị tỷ tỷ vẩy nước quét nhà, hoặc thay đèn gì gì đó là được.
Tin tức cụ thể thì có lẽ không thể có nhưng chút lời nhỏ truyền tới truyền đi nếu có thể nghe được đã tốt… Huống chi hiện tại Bạch Xuân tỷ tỷ là người của cô nương, chính viện sẽ cho tỷ tỷ chút thể diện.” Mãn Tú nhéo góc áo cẩn thận nhỏ giọng nói chuyện.
Trường Đình tức khắc cực kỳ kinh ngạc, vội vàng quay đầu lại nhìn Mãn Tý.
Cô nương gia dù đã thay đổi quần áo nhưng vẫn không giấu được vẻ quê mùa.
Có điều lời nàng ta nói rõ ràng chính là chiêu thức quen dùng của đám bà tử trong nội trạch khuê phòng…
Có lẽ ánh mắt Trường Đình quá sáng nên Mãn Tú cực kỳ không được tự nhiên, lại nhẹ giọng nói, “… Bên ngoài xin ăn nhiều nên cũng quen..”
Cho nên nàng ấy mới học được một thân bản lĩnh sinh tồn.
Mỗi lời nàng ấy nói đều thông thuận, có lẽ hoàn cảnh sinh tồn giữa người với người khác nhau rất lớn nhưng đạo lý xử sự thì về cơ bản vẫn giống nhau.
Trí thông minh và kinh nghiệm của mỗi người cũng không vì thân phận cao thấp mà phân chia, cũng coi như cuộc đời thực công bằng.
Trường Đình nhẹ hếch cằm nói, “Mãn Tú và Bạch Xuân cùng đi.
Bạch Xuân nói chuyện còn Mãn Tú thì gợi chuyện.” Sau đó nàng liếc Bạch Xuân một cái, “A Xuân, ngươi nghe Mãn Tú tỷ tỷ thì ta sẽ nói chuyện với Dữu Quân Quân để cả nhà ngươi đều theo ta tới Bình thành.
Tới đó rồi ngươi và Mãn Tú đều là nhất đẳng nha hoàn.”
Mọi việc đều có quan trọng và không quan trọng, Trường Đình coi như đã định hai người này là tay phải tay trái của mình.
Bạch Xuân liếc xéo Mãn Tú một cái, cảm giác kích động khi nghe nói được đưa tới Bình thành bị cảm giác “Cái đồ quê mùa này còn bò lên đầu ta” làm cho chán nản hẳn.
Trường Đình lại giương lên tay, “Mang trái cây thôi.
Bị người ta nói chúng ta quá lộ liễu cũng không sợ, ta vốn ở tạm nơi này nên Thạch đại nhân và Dữu Quận Quân đối với ta khoan dung vô hạn.
Dù chúng ta nói nhiều hay ít một câu cũng chẳng sao, không hỏi ra được cái cái gì cũng không sao.
Chỉ cần không chọc quy củ và không khiến người ta ngứa mắt thì coi như đang tôi luyện…”
Hai nha đầu đều đỏ mặt gật đầu sau đó xoay người đi.
“Nhớ rõ trở về ăn cơm trưa.” Trường Đình uyển chuyển nhắc nhở.
Ai ngờ không chờ Bạch Xuân và Mãn Tú trở về thì một người ngoài dự kiến lại tới —— Thanh Sao.
Đã lâu không gặp, Trường Đình tính cũng phải gần 10 ngày.
Tiểu cô nương gia đều dưỡng đến không tồi, mười ngày đã đủ bồi bổ những gian khổ thời gian trước.
Thanh Sao không mặc quần áo dày dặn mà chỉ mặc một cái áo khoác mộc mạc, dáng điệu thướt tha lả lướt dựa vào cạnh cửa đón ánh nắng.
Ngũ quan của nàng ta lúc này lộ rõ, tướng mạo cực kỳ đẹp, diễm lệ thoát tục, cả người uyển chuyển nhưng không lẳng lơ.
Nói như thế nào nhỉ?
Trong gia đình công khanh thế gia qua nhiều thế hệ càng ngày càng có nhiều mỹ nhân.
Tạ gia, Vương gia, Lục gia, thậm chí Phù gia đều có những tiểu cô nương cực xinh đẹp.
Trường Đình đã xem hết đám mỹ nhân phấn son lòe loẹt, trang sức lộng lẫy trong cung.
Trong không ít những mỹ nhân nàng từng thấy thì Thanh Sao có thể được coi là nhất đẳng, không, không chỉ thế, ít nhất nàng ta có thể nằm trong ba người đẹp nhất.
“Lục cô nương…” Thanh Sao nhẹ giọng gọi.
Trường Đình ôn nhu cười rồi mời nàng ta vào.
Trong phòng không có người hầu nên sau khi mời nàng ta ngồi, Trường Đình tự mình rót trà nói, “Đã lâu không thấy Thanh Sao cô nương.
Ta biết cô nương ở ngay viện bên cạnh nhưng bận rộn quá nên vẫn chưa có thời gian đi qua thăm…”
Ai nghe cũng biết đây là lời khách sáo nhưng giờ phút này Thanh Sao vô cùng cảm kích lời khách sáo ấy.
Lúc chạy trốn bọn họ đều giống nhau, đều là sống chết một đường, thậm chí Nhạc lão tam còn đối xử với nàng ta ngang hàng với chị em của Lục gia.
Nhưng hôm nay sau khi ổn thỏa, vừa bước vào Thạch gia thì cao thấp đã hiện rõ.
Thanh Sao tự rót trà cho mình sau đó nhấp một ngụm rồi thả xuống, cũng không dám ngẩng đầu.
Nàng ta đã không có đường lui…
Trong lòng run lên, nàng ta cúi đầu nói chuyện, “Chúc mừng Lục cô nương… Tổ mẫu của ngài tới, tin tức cũng đã thông.
Một đường khổ sở này cũng coi như được đền đáp.
Những gì diễn ra trong thoại bản đều là như thế, trải qua một hồi gian nan cuối cùng đều là người tốt được phúc báo…”
Trường Đình nghe thấy thế thì ngây ngốc, đang muốn mở miệng khách khí lại nghe Thanh Sao chuyển đề tài: “Hôm qua công chúa… không… Đại trưởng công chúa ở chính viện đến giờ Tý phu nhân mới dẫn người ra ngoài, trực tiếp tới hậu viện nghỉ ngơi… Nghe tiểu nha đầu ở chính viện nói sau ki đại trưởng công chúa đi rồi chỉ thấy sắc mặt Thạch đại nhân không vui không buồn ngồi đó.
Chờ phu nhân về hai người mới đi nghỉ…”
Đây đều là những thông tin ngoài rìa, Thanh Sao đang muốn dùng tin tức để lôi kéo quan hệ với nàng ư?
Một đường đi cùng nhau nàng ta cũng chưa từng tỏ ra vồn vã thế này, hiện tại về tới Thạch gia nàng ta lại có thái độ khác thường thế này.
Trường Đình càng lúc càng tò mò về thân phận của nàng ấy.
Thanh Sao nói tới đây thì ngập ngừng một chút rồi mới nhẹ ngẩng đầu.
Dù không nhìn thẳng vào Trường Đình nhưng nàng ta vẫn cảm thấy mình nên nói cái gì đó, có điều nàng ta lại không biết nói gì mới đúng.
“Vất vả cho Thanh Sao cô nương đã có lòng hỏi thăm giúp nhưng những cái này mỗ cũng không quan tâm lắm.” Trường Đình không biết Thanh Sao muốn làm cái gì, sau khi nghĩ nghĩ nàng gọn gàng dứt khoát nói, “Đều đã là người sống chết có nhau thì phần duyên phận này không phải tầm thường.
Nếu Thanh