Một đêm không thể ngủ ngon.
Phía đông đã trắng như bụng cá, lúc này Trường Đình mới dựa vào trên giường ấm mà trầm trọng thiếp đi.
Chỗ ngực áo thiếu một vật nên nàng cảm thấy cực lạnh —— chiếc nhẫn ban chỉ kia là thứ duy nhất nàng có thể lấy ra lừa Chu Thông Lệnh.
Đồng thời nó cũng là vật duy nhất Lục Xước để lại cho nàng.
Trường Đình cực kỳ luyến tiếc nhưng một khi làm việc thì phải nắm chắc, không thể mang tâm lý may mắn ra mà hy vọng.
Kẻ cầu may chỉ là dân cờ bạc, hiện giờ nàng không có lợi thế, cũng không thể đánh cuộc.
Nàng càng không phải kẻ đánh bạc.
Trường Đình sờ sờ ngực, mơ màng buồn bã mất mát.
Giường nhỏ, bên ngoài cửa sổ của dịch quán lại vừa lúc có một cây tùng cao lớn.
Chạc cây lay động vài cái lắc lư bên ngoài song cửa lầu ba, Trường Đình bọc thảm nhỉ rúc vào trong góc, cả người cuộn tròn, đầu gác lên tường.
Nàng thấy mình vừa nhắm mắt đã nghe được bên tai bản thân có tiếng “Ong ong”, tiếng người đi lại tới lui, còn có giọng nữ nhân nói chuyện nhỏ vụn.
Qua một lát nữa lại có người tới giúp nàng đắp chăn.
Trường Đình không mở mắt mà chỉ trở mình.
Nàng giống như đang ngủ lại giống như thanh tỉnh.
Suốt cả buổi nàng đều rơi vào trạng thái hốt hoảng, càng ngủ càng hoảng.
Nghĩ tới trận ác chiến phải đánh ngày mai là lòng nàng lại gấp gáp nói với bản thân phải ngủ.
Dù chỉ ngủ một canh giờ cũng phải ngủ, nhưng ai biết nàng càng lo lắng thì càng không ngủ được.
Không chỉ không ngủ được mà lúc nhắm mắt nàng còn cảm thấy bản thân giống như đang nằm trên mặt đất mềm mụp.
Ban đêm tuyết rơi, hiện nay mặt trời mọc hơi trễ, ánh sáng mãi mới lọt qua khe cửa chiếu vào.
“Lục đại cô nương còn ngủ sao?” Là giọng nam vang lên, tiếng động bị ngăn bởi cánh cửa.
“Sợ là đêm qua nàng ấy không ngủ, chắc lo đánh thức ta và A Ninh nên cũng không vào phòng trong.
Mấy người các ngươi rốt cuộc đang làm gì đó! Sao hiện tại an ổn rồi mà A Kiều lại ngủ cũng không dám ngủ thế này…” Ngọc Nương cố tình đè thấp giọng, bóng người chiếu trên giấy dán cửa.
Nàng ấy quay đầu nhìn trong phòng nói: “Nếu không lát nữa ngươi hẵng tới, hiện tại người còn chưa thức đâu!”
“Qua lát nữa đại trưởng công chúa cũng sẽ tỉnh lại…”
Trường Đình mở mắt ra, đầu óc cực kỳ hồ đồ, đôi tay xoa xoa một lát mới nóng lên.
Nàng xoa mặt, hít một hơi thật sâu, cuối cùng đầu óc mới tỉnh táo một chút.
Mãn Tú rót một chén trà nóng, Trường Đình ngửa đầu uống sạch, khóe mắt đảo qua đồng hồ nước.
Quả thực một lát nữa Chân Định đại trưởng công chúa sẽ dậy sớm để niệm Phật, chờ bà ấy niệm xong sẽ ăn sáng.
Sau đó cả ngày nàng sẽ chẳng có lúc nào nói chuyện với Nhạc tam gia và Nhạc Phiên được…
Hai người ở bên ngoài vẫn đang nhỏ giọng trao đổi.
Trường Đình nhẹ tay nhẹ chân rửa mặt, lại bọc áo khoác sau đó duỗi tay kéo cửa ra.
Bên ngoài chỉ có Nhạc Phiên, không thấy Nhạc lão tam đâu nên nàng hơi ngẩn ra.
Một lát sau nàng kéo hai người kia vào, lại dặn dò Mãn Tú đi ra ngoài cửa canh, Bạch Xuân thì đi vào trong phòng hầu hạ Trường Ninh.
Phòng của cô nương gia dù chỉ ở vài ngày cũng được dọn dẹp ấm áp, thơm lừng bốn phía.
Lư hương hình thụy thú được đặt trên bàn gỗ đang tỏa hương nhẹ nhàng.
Trước bàn trang điểm còn có hộp hương phấn mà Hồ Ngọc Nương còn chưa kịp khép lại.
Trên bình phong bằng gỗ đỏ có treo một cái áo trong bằng vải bố, vạt áo màu hồng nhạt rũ xuống vừa lúc đáp trên mặt của cung nữ được vẽ trên bức bình phong.
Nhạc Phiên đỏ mặt, mắt nhìn chằm chằm chỗ bình phong kia.
Hồ Ngọc Nương theo ánh mắt hắn nhìn thấy áo trong sáng nay mình chưa kịp cất thì lập tức nổi giận vọt tới chỗ bình phong.
Nàng ấy lật một cái đã vứt cái áo vào bên trong, sau đó quay đầu mắng, “Ngươi nhìn cái gì?!”
Hồ Ngọc Nương quýnh lên, Nhạc Phiên thì run vai cười hắc hắc.
Hai người vừa nháo Trường Đình cũng thấy đầu óc thanh tỉnh hơn.
Nàng vội ra hiệu “im lặng” với Hồ Ngọc Nương sau đó để Nhạc Phiên ngồi xuống, giọng vội vàng: “… Lời và thư đã đưa chưa? Ngày mai hắn có đi không? Hắn hỏi các ngươi cái gì? Có gặp được Chu Thông Lệnh không?”
Nàng hỏi bốn câu, liên tiếp không nghỉ.
Nhạc Phiên ngả người tựa vào lưng ghế, ánh mắt vừa ngước lên đã cười cười nhìn Hồ Ngọc Nương nói, “Còn không rót trà cho gia? Suốt đêm gia chạy khắp thành đông thành bắc, bên ngoài lại lạnh như thế… Chậc chậc chậc, thật muốn ôm chén trà nóng làm ấm mình.”
Gia cái rắm ấy!
Hồ Ngọc Nương hung hăng trợn trắng mắt lại vẫn xoa xoa tay xách ấm trà đi rót.
Mãn Tú chân tay co cóng muốn đón lấy nhưng lại bị Hồ Ngọc Nương ngăn lại, “Không có việc gì, để ta tới.”
Nhạc Phiên càng thêm đắc ý, vui tươi hớn hở mà đá đá cái ủng da trâu sau đó nói chính sự với giọng điệu bình tĩnh.
“Tất cả đều đưa tới.
Theo lời Lục cô nương nói Chu Thông Lệnh đúng là đồ nhát gan, cực kỳ không chịu được kích thích.
Một khi bị kích thích hắn chắc chắn không ra ngoài gặp chúng ta, mà chúng ta cũng không đi vào.
Sau đó chúng ta lại theo lời cô nương mà đưa thư và nhẫn ban chỉ cho quản sự bên người Chu Thông Lệnh.
Ngày mai hắn có đi hay không ta không rõ lắm nhưng ta rõ một điều: loại âm mưu này phải tránh để lại giấy bút, vật chứng, nếu không một khi bị tra ra thì ai cũng không sống được.
Càng sợ người khác trên tay nắm được vật chứng sau đó quay lại cắn ngược và thọc cho ngươi một đao.”
Nàng còn cố tình giao nhẫn ban chỉ cho Chu Thông Lệnh.
Bọn họ rõ ràng biết nhẫn kia là do Lục Xước để lại, nhưng Chu Thông Lệnh có biết không? Hắn không biết!
Thành ý trong miệng hôm qua tự nhiên giống như quả cân, trầm trọng đánh lên đầu quả tim của Chu Thông Lệnh!
Nhạc Phiên đá đá ủng da trâu, bàn tay gác lên gáy, thần sắc cực kỳ chắc chắn nói, “Hắn chắc chắn sẽ tới, nếu ngày mai không thấy hắn tự mình tới thì chúng ta phải đi ngay, không thể quay đầu.
Nhưng nhẫn ban chỉ kia phải lấy về, thư kia có bị lộ cũng không sao cả, dù sao tám phần là hắn xem qua cũng sẽ đốt luôn.
Cũng tốt, đốt rồi đến sau này cũng không có gì băn khoăn.”
Thư là Trường Đình viết, Nhạc Phiên cho rằng Trường Đình chắc chắn Chu Thông Lệnh chưa thấy chữ của Lục Phân bao giờ.
Lúc này nàng trầm mặc, nhẹ lắc đầu chậm rãi nói, “Chữ viết sẽ không có vấn đề, cho dù hắn không thiêu mà muốn giữ ba tờ giấy kia làm bùa hộ mệnh cũng không sao.”
Con cháu Lục gia mấy trăm năm qua toàn tập “Du long thể”, mỗi