Thiên Kiêu Ngạo Thế

1: Chàng Thiếu Niên Lâm Diệp


trước sau


Vùng biên giới Đông Tây, vương quốc Tử Diệu.

Nơi đây đường núi hiểm trở, non cao san sát, rừng sâu rậm rạp.

Từ xa xưa, nơi đây đã được mệnh danh là thành hào của trời đất, là nơi mà hàng ngàn dãy núi cao chót vót quy tụ như một thành trì kiên cố, vững chắc bao lấy cả một vùng trời.

Ánh hoàng hôn rực rỡ như ngọn lửa trời chiếu rọi khắp thế gian.

Từ xa xa, Lâm Diệp chợt nhiên nhìn thấy một làn khói bếp bốc lên nghi ngút.

Hai mắt Lâm Diệp sáng lên, hắn đưa tay lau đi mồ hôi đang chảy đầm đìa trên trán, thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng đã tìm thấy một nơi có người ở..."
Lâm Diệp đã lặn lội ở cái nơi hoang vu hẻo lánh này suốt vẻn vẹn bảy ngày trời.

Trên đường đi, cậu thiếu niên này đã phải trải qua bao nhiêu hiểm nguy và gian khổ, từng có lúc suýt mất mạng dưới hàm răng sắc bén của một con dã thú.

Ngay lúc sắp không chịu nổi nữa, Lâm Diệp lại nhìn thấy một đám khói bếp lượn lờ bốc lên, tuy rằng khoảng cách cực kỳ xa, nhưng vẫn khiến cho Lâm Diệp cảm thấy rất phấn khởi, thân thể vốn đã kiệt sức lại bắt đầu tràn đầy sảng khoái.

hắn vực dậy tinh thần, tiếp tục tiến về phía trước.

Không lâu sau, một mẫu ruộng được khai khẩn vô cùng tơi xốp xuất hiện trong tầm mắt của hắn, điều này khiến Lâm Diệp càng có thêm niềm tin.

"Nếu đã có ruộng, chắc chắn gần đây cũng có một thôn lạc sinh sống."
Trên mẫu ruộng trồng đầy ngũ cốc, sắp đến mùa thu hoạch.

ngũ cốc nặng trĩu hạt, một cơn gió thổi qua, ngũ cốc xanh mướt uốn lượn như sóng biển đang vỗ dạt dào, mùi hương của chúng hòa quyện với hương thơm của cây cỏ.

Cảnh tượng đó thật khiến con người ta thoải mái nhẹ nhàng.

"Nếu ngũ cốc cứ phát triển tốt như thế này thì nhất định không tới mười ngày nữa là có thể thu hoạch rồi? Khoan! Có gì đó không đúng."
Lâm Diệp dường như đã phát hiện ra điều gì đó bất thường, hắn ghé vào ruộng bên đường xem xét một cách tỉ mỉ hơn.


Chắc chắn hắn đã cảm nhận được rằng, mặc dù ruộng này sinh trưởng rất thuận lợi, nhưng sự thật đằng sau đó lại không mấy lạc quan.

Tuy ruộng màu mỡ, phì nhiêu và tràn đầy linh khí.

Thế nhưng ẩn sau vẻ ngoài tươi tốt kia, Lâm Diệp lại thấy thân cây ngũ cốc có dấu hiệu suy tàn, khô héo.

Chuyện này cũng rất khó phát hiện ra nếu không quan sát kỹ lưỡng.

Lâm Diệp với tay nhổ một cây ngũ cốc lên, đặt trên tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng tách lớp vỏ màu xanh nõn ở bên ngoài ra, chăm chú quan sát.

Bên trong thân cây có rất nhiều sâu bọ màu trắng bạc, kích thước chỉ to bằng viên sỏi, chúng không ngừng ngoe nguẩy và hấp thụ sinh khí ở trong thân cây ngũ cốc.

Sa Ban Trùng!!!
Cả một mẫu ngũ cốc đang bị sâu bọ xâm hại.

Theo phán đoán của Lâm Diệp, nếu không kịp thời tiêu trừ lũ Sa Ban Trùng này, thì chắc chắn cả mẫu ngũ cốc sắp chín muồi này đều sẽ bị khô héo, mất hết linh lực.

Cho dù có thể thu hoạch được đi chăng nữa, thì đến lúc đó, nhất định sẽ bị tổn thất nặng nề, thậm chí nghiêm trọng đến mức không có gì để thu hoạch cả.

"Có vẻ như thôn làng này vẫn chưa có một vị linh văn sư nào thật sự giỏi.

Vì nếu như có, chắc chắn sẽ không phải chứng kiến tình cảnh tồi tệ như vậy xảy ra trong giai đoạn phát triển của ngũ cốc" - Lâm Diệp chợt nghĩ, rồi lập tức ngây ngốc lắc đầu: "E rằng sẽ không có bất kỳ vị linh văn sư nào nguyện ý chôn thân ở nơi núi non hiểm trở này cả."
Dù vậy, Lâm Diệp cũng hiểu rõ, các bậc linh văn sư trên thế giới này đều là những bậc thầy rất đỗi cao quý.

Lúc này, một tiếng thở dài bất chợt vang lên.

Lâm Diệp quay đầu nhìn lại, hắn nhìn thấy một người đàn ông trung niên cao lớn vạm vỡ, quấn trên người một chiếc khố làm bằng da thú, thú bì đại thúc.

Ông ấy ngồi trên một mẫu ruộng nằm cách đó không xa, ngơ ngác nhìn ruộng mà thở dài buồn bã.


Thú bì đại thúc đang cau mày lo lắng.

Gương mặt thô ráp, đen sạm bởi nắng gió đang hằn lên những nét phiền não khôn nguôi.

Lâm Diệp cảm thấy xúc động, tiến lên hỏi: "Đại thúc, thúc đang lo lắng về mẫu ngũ cốc này sao?"
Thú bì đại thúc vừa nghe thấy, lập tức cất tiếng than oán, dường như phải kìm nén từ lâu, giờ mới được trút ra: "Đúng vậy, than ôi, trời cao không thương xót, cả tháng nay không có lấy một giọt mưa nào, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì ba mẫu ruộng nhà ta trồng coi như tiêu tùng hết".

Nhưng khi quay đầu lại để nhìn rõ mặt Lâm Diệp, thú bì đại thúc đột nhiên kinh ngạc: "Tiểu tử, ngươi từ đâu đến?"
Đứng trước mặt gã trung niên ấy là một cậu thiếu niên nhỏ tuổi đang mặc một chiếc áo vải trắng được giặt sạch sẽ, thân hình gầy gò, khuôn mặt có chút ngây ngô, nhợt nhạt, trông bộ dạng yếu ớt nhưng cũng rất đỗi phong trần.

Sau lưng Lâm Diệp còn vác theo một cái hộp gỗ cũ kĩ loang lổ, cũng không biết trong hộp gỗ có cái gì, mà nặng đến mức làm cho lưng của hắn cong xuống.

Nhìn vẻ bề ngoài, cùng lắm cậu thiếu niên này cũng chỉ mới mười hai, mười ba tuổi.

Thật kỳ lạ khi một cậu thiếu niên nhỏ tuổi như vậy đột nhiên chạy đến địa phận của thôn Phi Vân.

Phải biết rằng, trong phạm vi một ngàn dặm trở lại đây, chỉ tồn tại duy nhất thôn Phi Vân.

Ngoài thôn này ra thì những nơi khác đâu đâu cũng chỉ toàn là núi đèo hiểm trở khắc nghiệt, không tìm thấy bất cứ dấu vết nào chứng minh sự sống của con người.

Trong trí nhớ của thú bì đại thúc, suốt mười năm qua, thôn Phi Vân chưa từng có một kẻ lạ mặt nào bước chân vào.

Nhưng hôm nay, một chàng thiếu niên gầy gò chỉ mới mười hai mười ba tuổi đột nhiên xuất hiện ở trước ruộng nhà thú bì đại thúc.

Ông ta làm sao có thể không kinh ngạc được cơ chứ?
"Đại thúc à, ta là ai không quan trọng, mà điều quan trọng là ta có thể giúp thúc giải quyết nỗi khổ tâm trước mắt" - Lâm Diệp cười nói.

Hắn nghĩ rằng, nếu nói ra danh tính, khó tránh được gã đàn ông kia sẽ truy hỏi thêm càng nhiều chuyện khác về hắn, điều đó sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, mà hắn ấy đã đói đến mức sắp đi không nổi nữa rồi.


Thú bì đại thúc lúng túng đứng lên nói: "Sao? Cậu nói gì?"
Lâm Diệp cười: "Ta nói ta có thể giúp thúc giải quyết vấn đề này, có thể khiến cho mẫu ngũ cốc này gặt

hái được một vụ bội thu."
thú bì đại thúc chau mày, nhìn khuôn mặt có chút ngây ngô, gầy gò và nhợt nhạt của Lâm Diệp, nghi ngờ nói: "Tiểu tử, không phải là cậu đang khoác lác đó chứ?"
Một cậu thiếu niên yếu ớt thở không ra hơi, mà lại có thể nói ra những lời chắc như đinh đóng cột như vậy, rõ ràng quá ảo tưởng sức mạnh.

Lâm Diệp mỉm cười, chỉ vào cây ngũ cốc đã được bóc vỏ trên tay, nói: "Đại thúc, thúc thử nhìn xem, cây ngũ cốc mà thúc trồng không thể phát triển, không phải do thiếu nước, mà bởi vì chúng bị côn trùng phá hại.

Tên của loài sâu hại này là Sa Ban Trùng, thức ăn của chúng chính là thân cây ngũ cốc.

Nếu thúc không tiêu diệt chúng kịp thời, mẫu ngũ cốc thúc vất vả chăm sóc bấy lâu nay chắc chắn sẽ bị hủy hoại hết cho xem".

Thú bì đại thúc sởn vai gáy, nhìn chằm chằm vào đám Sa Ban Trùng đang ngoe nguẩy trong thân cây ngũ cốc, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Tổ tiên nhà chúng nó, chẳng trách ta tưới nhiều nước như vậy, mà chẳng có chút tác dụng, hóa ra là lũ sâu bọ chết tiệt này đang tác quái.

Nhưng mà...!"
Vẻ mặt của gã ta đột nhiên trở nên đau khổ, rồi vò đầu nói: "Đám côn trùng chết tiệt này xuất hiện bên trong thân cây ngũ cốc, ta không biết làm thế nào để tiêu diệt hết bọn chúng!".

Lâm Diệp cười xòa, không nói lời nào, đôi mắt híp lại, nụ cười trong trẻo như ánh sáng mặt trời.

Thú bì đại thúc thở dài một hơi sâu, trên mặt lộ rõ nỗi buồn bực, nghẹn ngào chua xót, sau đó gã đột nhiên mở to mắt, dường như ý thức ra được điều gì đó, gã hét lớn: "Tiểu huynh đệ, nếu cậu đã nhận ra lũ sâu hại này, nhất định cậu sẽ có cách để trừ khử bọn chúng, phải không?"
Lâm Diệp gật đầu, một phong thái trầm ổn, ung dung hiện lên qua đôi mắt trong veo.

"Tốt quá rồi!" - Thú bì đại thúc vui mừng đến mức cả mặt đỏ bừng, sự nghi hoặc trong lòng ông ta đối với Lâm Diệp cũng vơi đi nhiều phần.

Nhìn thấy thú bì đại thúc đã có chút động lòng, Lâm Diệp nhân cơ hội nói: "Đại Thúc, nếu ta giúp thúc việc này, thúc có thể hứa với ta một điều kiện không?"
Thú bì đại thúc không chút do dự nói: "Chỉ cần ngươi có thể giúp Thiết Sơn ta giải quyết bọn sâu hại chết tiệt này, đừng nói là một điều kiện, cho dù mười điều kiện ta cũng đồng ý với cậu!"
Nói xong, đột nhiên phát hiện bản thân hơi quá lời,thú bì đại thúc lẩm bẩm: "Đương nhiên, Thiết Sơn ta có thể làm tất cả những điều kiện mà cậu đề cập.

Nhưng nếu chuyện ngoài khả năng, thì ta cũng bó tay."
Lâm Diệp cười nói: "Điều kiện của ta rất đơn giản, ta chỉ muốn thúc giúp ta tìm một chỗ trong thôn để ở."
Thiết Sơn ngạc nhiên nói: "Ngươi muốn sống trong thôn Phi Vân à?"
Lâm Diệp gật đầu, ánh mắt trong veo, vẻ mặt không có chút gì hiện lên vẻ nói đùa, lúc cần nghiêm túc, hắn chưa từng tỏ thái độ ngả ngớn.

Đây cũng là thói quen được rèn luyện từ nhỏ đến giờ.


Thiết Sơn có chút do dự, gãi gãi đầu nói: "Cậu hãy đứng đây chờ.

Ta vào làng thỉnh cầu trưởng thôn.

Ta không thể tự quyết định chuyện này được, nhưng ta nghĩ chắc không phải chuyện gì khó khăn".

Nói xong, thoắt một cái, ông ta đã quay đầu chạy xa tít về phía thôn làng với dáng vẻ nhanh nhẹn, hùng hổ và dứt khoát.

Lâm Diệp ngẩn ngơ nhìn, rồi sực nhớ ra, hét lên: "Đại thúc, lúc quay về thúc nhớ mang một ít đồ ăn cho ta với.

Nếu không được ăn no thì ta cũng không đủ sức giúp thúc giải quyết".

"Ta biết rồi!" - Từ xa, giọng nói thô lỗ của lão Thiết Sơn vang lên.

"Vị đại thúc này quả là một con người chất phác" - Lâm Diệp mỉm cười, đặt cái hộp gỗ cũ kỹ sau lưng xuống đất, xoa xoa đôi vai đã bắt đầu đau nhức, sau đó mới xoay người bước vào ruộng quan sát một cách kỹ càng.

ngũ cốc là một loại linh thảo không thể thiếu trong tu luyện, ẩn chứa linh lực mạnh mẽ nhưng loại linh thảo này lại rất khó chăm dưỡng.

Ngay từ khi bắt tay gieo hạt, buộc phải từng lúc đề phòng sâu hại, thiên tai cũng như thường xuyên nhổ cỏ, chăm sóc.

Nếu như xảy ra bất cứ sai sót gì thì phẩm chất của ngũ cốc cũng sẽ bị suy giảm, thậm chí có thể khiến cho ngũ cốc hoàn toàn mất đi linh lực.

Chẳng hạn như mẫu ruộng trước mặt, bây giờ đang bị lũ sâu bọ xâm hại, nếu không diệt trừ chúng một cách triệt để, sẽ dẫn đến tổn thất nặng nề.

Nhưng đối với Lâm Diệp, chuyện này hoàn toàn không làm khó được hắn.

Không lâu sau, Thiết Sơn quay về, nhưng ông không trở về một mình, mà theo sau ông còn có một đám dân làng.

Ánh chiều tà rực rỡ đang nhuộm đỏ khắp cả Thương Sơn.

Cùng lúc đó, đám dân làng cùng Thiết Sơn đang rầm rộ chạy đến, mỗi lúc một gần.

Lâm Diệp ngẩn người, hắn nhún vai lo lắng, có lẽ sắp xảy ra biến cố….


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện