Chương 134
Thực ra, theo như cảnh giới tu hành, Chân Võ cảnh cửu trọng là một dạng tu luyện nhằm vào cơ thể tu giả.
Lần đầu dẫn khí chính là rèn luyện khí cảm trong cơ thể.
Tầng hai Nội Tráng là rèn luyện tĩnh mạch cơ bắp của tứ chi và xương của tu giả.
Tầng ba Khai Phủ là rèn luyện ngũ tạng.
Tầng tư Thông Khiếu là rèn luyện huyệt đạo toàn thân.
Tầng năm tẩy tủy là rèn luyện bao gân tủy xương.
Tầng sáu nhiên huyết là rèn luyện máu trong cơ thể.
Tầng bảy Tiểu Chu Thiên là rèn luyện toàn bộ máu thịt, tĩnh mạch, xương cốt, huyệt đạo, phủ tạng giống với tầng tám Đại chu thiên.
Tiểu chu thiên là bước đầu rèn luyện.
Đại chu thiên là bước tiếp theo rèn luyện.
Lên đến tầng chín linh biến, tức là cùng với thân thể rèn luyện linh lực làm cho nó biến chất.
Tất cả mọi sự rèn luyện của Chân Võ cửu trọng đều đặt nền móng vững chắc cho các tu giả để tu giả có thể thuận lợi ngưng tụ “Cương khí” từ trong linh lực khi nâng cấp lên Linh Cương cảnh.
Nhưng rất rõ ràng, giờ Lâm Diệp đã là Chân Võ tam trọng cảnh, muốn rèn luyện cơ thể tiến bộ mà không nhờ vào những cách khác thì thực thật sự rất khó để làm được trong thời gian cực ngắn.
Hạ Chí suy nghĩ giây lát rồi nói: “Hay là hai ta chiến đấu đi?”
Lâm Diệp ngẩn người: “Chiến đấu ư?”
Hạ Chí nghiêm túc gật đầu: “Đúng thế! Chiến đấu bằng sức mạnh thân xác đơn thuần cũng là một trong những con đường nhanh nhất để rèn luyện cơ thể.”
Lâm Diệp ngạc nhiên: “Sao ngươi biết?”
Trong ánh mắt Hạ Chí hiện ra vẻ thất vọng, suy nghĩ hồi lâu mới lắc đầu: “Ta cũng không nhớ ra, nhưng ta
Lâm Diệp cắn răng, quyết định tin tưởng Hạ Chí một lần, hắn nói: “Cho dù thế nào thì ta cũng phải thử.”
Ăn cơm xong, Lâm Diệp đứng ở một nơi đất trống ở trong sân, nhìn về phía Hạ Chí: “Bắt đầu đi.”
Chiến đấu chỉ dựa vào sức mạnh thể lực là một trong những con đường tôi luyện cơ thể có hiệu quả trực tiếp nhất?
Trái lại Lâm Diệp muốn thử xem, lời của tiểu nha đầu này rốt cuộc có phải là thật hay không.
Hạ Chí thong thả đứng dậy, đi đến nơi cách trước mặt Lâm Diệp một trượng đứng lại, ung dung kéo tay áo lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng bóng như ngó sen.
Sau đó, nàng hất gương mặt nhỏ nhắn lên, con ngươi trong suốt như hắc bảo thạch nhìn Lâm Diệp, nói: “Huynh đến tấn công.”
Lâm Diệp ngơ ngác, nói thật, đối mặt với một người mới cao đến ngực mình, tuổi tác chỉ mới năm sáu tuổi, dáng vẻ lại là một tiểu cô nương xinh đẹp lạ thường, thật sự hắn có hơi khó mà xuống tay.
Mặc dù hắn cũng biết rõ sức chiến đấu của Hạ Chí mạnh mẽ không thể tưởng tượng nổi, nhưng vẫn luôn cảm thấy bắt nạt một cô bé như vậy, trong lòng có chút khó chịu.
Thế nhưng, khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc kia của Hạ Chí, cuối cùng Lâm Diệp cắn răng, bàn tay điểm ra pháp lực, đánh một chiêu “Hổ Khiếu Sơn Lâm” ra.
Phù!