Chương 136
Một cảnh tượng quen thuộc lại xảy ra lần nữa, Lâm Diệp lại một lần nữa mặt đối mặt với mặt đất ôm một cái thật sâu, mặt đất cũng chấn động một cái, khói bụi tung bay.
Khi Lâm Diệp bò người dậy, đã rối bù lem luốc, mặt mũi bầm dập, y phục toàn thân dính đầy bụi đất, nhếch nhác đến mức độ cao nhất.
Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Chí, trong lòng quả thực là ngũ vị tạp trần, khiếp sợ, bất ngờ, nghi ngờ, tức giận, nhục nhã không phải là ít.
Hạ Chí lại giống như hồn nhiên không phát hiện ra, cau mày nhìn Lâm Diệp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn điềm tĩnh và xinh đẹp cũng toàn là nghi ngờ: “Lâm Diệp, huynh thật sự kém hơn so với heo mọi có bờm quá nhiều, chẳng lẽ huynh còn đần hơn so với heo mọi có bờm sao?”
Ầm!
Nghe vậy, Lâm Tầm chỉ cảm thấy một luồng tinh lực xông lên óc, một cảm giác xấu hổ nhục nhã khó tả giống như lửa đốt toàn thân.
Lại còn nói mình không sánh bằng một con heo!
Lại còn nói mình đần hơn so với heo!
Lâm Diệp thiếu chút nữa tức bốc khói, ánh mắt cũng trừng to, hét lớn một tiếng, lại xông lên lần nữa.
Bịch!
Hạ Chí bĩu môi, có hơi mất hết hứng thú giơ tay lên, nhẹ nhàng run một cái, lại trấn áp Lâm Diệp ngã xuống đất lần nữa.
“Lại lần nữa!”
Lâm Diệp giống như con gián đánh không chết, sau khi bò dậy, không chậm trễ chút nào lại xông tới.
Cảm giác nhục nhã mãnh liệt kích thích ý chí chiến đấu của hắn như châm lửa, hoàn toàn quên đi tất cả, cũng vứt đi các tạp niệm và trói buộc trong nội tâm.
Hắn của giờ phút này, giống như một thiếu niên không chịu thua.
Cũng vào giờ phút này, Lâm Diệp nhìn
Bịch!
Lần nữa bị đánh ngã.
“Lại lần nữa!”
Bịch!
“Lại lần nữa!”
Bịch!
Buổi chiều này, trong sân nhà Lâm Diệp ở phía đầu đông của thôn, liên tục hết đợt này đến đợt khác vang lên âm thanh như vậy, âm thanh đó khiến cho trong lòng người khác hoảng sợ khiếp hãi, kinh sợ đến nỗi một đàn chim sơn ca vốn dừng lại trên cây liễu rủ cũng chạy mất dạng.
Khi trưởng thôn Tiêu Thiên Nhậm nghe thấy động tĩnh, khi tiến vào nhà Lâm Diệp, đã nhìn thấy Lâm Diệp giống như một cái bao bố rách bị Hạ Chí xách trong tay, ngã mạnh trên mặt đất.
Tiêu Thiên Nhậm nhất thời trợn mắt hốc mồm, ra sức dụi mắt một cái, còn tưởng rằng đã xuất hiện ảo giác.
Nhưng rất nhanh, ông ta đã chắc chắn đây không phải là ảo giác, người thiếu niên cứu thôn Phi Vân trong dầu sôi lửa bỏng, được dân làng khắp thôn kính nể sùng bái, bây giờ lại bị một cô bé năm sáu tuổi đánh đến khuôn mặt hoàn toàn biến dạng, vô cùng thê thảm, điều này khiến cho Tiêu Thiên Nhậm cũng không tránh khỏi sinh lòng hoảng hốt, quá điên cuồng rồi, thế giới này sao có thể trở nên như vậy. . .